Trong phủ thái tử, thái tử Trịnh Trọng mặt mày xám xịt, trong đầu chỉ cảm thấy hỗn độn, hận không thể ngủ một giấc rồi không cần phải nghĩ ngợi điều gì nữa, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Phụ hoàng hắn vừa hồi kinh liền cho triệu các trọng thần Tạ Giới, Trần Tựu Đạo và Tần Phưởng vào điện Tử Thần, đồng thời cả phó tướng quân Mục Thái Trừng của Kinh Kỳ Vệ cùng các tướng lĩnh cũng phải vào cung.
Rõ ràng là phụ hoàng hắn đã nắm được tình hình trong cung một tháng qua, cho nên mới triệu tập nhiều quan viên vào cung như vậy.
Thế nhưng, duy chỉ có mình hắn là ông ta không cho gọi.
Hắn là thái tử, ở lại Kinh Triệu giám quốc, là người xử lý việc quân chính một tháng gần đây, là người vốn dĩ nên hiểu rõ về tình hình Kinh Triệu nhất kia mà.
Ông ta hoàn toàn không muốn nhìn thấy hắn, có phải là ông ta đã vô cùng thất vọng về hắn không? Có phải là ông ta... đang có ý định phế bỏ hắn không?
Trịnh Trọng cảm thấy đầu đau như bị kim châm, không dám tưởng tượng tiếp, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi lẩm bẩm: “Nhà họ Vệ! Nhà họ Vệ!”
Thời khắc này, hắn thật sự muốn giết hết những người nhà họ Vệ.
Trước đây, khi nhà họ Vệ bị tổn thất nặng nề, cha vợ hắn còn gửi thư đến bảo hắn đừng manh động, bình tĩnh chờ đợi, hoàng thượng chắc chắn sẽ không động tới hắn.
Nhưng mà nhà họ Vệ lại nói một đằng lại làm một nẻo.
Nhìn xem bọn họ đã làm gì? Bọn họ lại to gan lớn mật như vậy, cấu kết với Bình Hoài Thự, còn dám đưa ra chính sách gây tổn hại tới bách tính để âm mưu trục lợi lớn.
Bọn họ ở giữa kiếm lời đã đi một nhẽ, Trịnh Trọng hiểu rằng “người không kiếm tiền bất nghĩa thì đã chẳng giàu”, hắn cũng không cho rằng việc nghĩ cách kiếm ít tiền là sai.
Suy cho cùng, nếu nhà họ Vệ dư dả của cải thì cũng có lợi đối với phủ thái tử.
Nhưng tại sao phải gây ra động tĩnh lớn đến vậy? Khiến rất nhiều người dân bị chết, làm tổn hại đến rất nhiều lợi ích của Đại An, ngay cả Kinh Triệu cũng trở nên rối ren.
Thân là thái tử giám quốc, hắn khó mà thoái thác được trách nhiệm. Nhà họ Vệ có từng nghĩ đến hậu quả của việc làm này không? Dã tâm của bọn họ quá lớn, mà lá gan cũng không hề nhỏ.
Tuy nhiên người phải trả giá cho những việc làm gây tổn hại nghiêm trọng của nhà họ Vệ lại là một thái tử hoàn toàn không hay biết gì cả, là hắn đây.
Sau khi biết tin, hắn gần như hoảng loạn, hai tay không tự chủ được mà bóp cổ thái tử phi Vệ thị, muốn giết chết vị thái tử phi đã mang đến tai họa cho mình.
Cho đến khi nội thị và cung nữ ở bên sợ hãi kêu lên, hắn mới sửng sốt buông tay ra, nhưng sát khí trong mắt không hề giảm bớt.
Bây giờ Vệ thị nhìn thấy hắn liền giống như chuột nhìn thấy mèo, co rúm lại rồi né tránh, chỉ mong sao giấu được cả người mình đi, hoàn toàn không còn phong thái của con gái nhà gia thế.
Nếu không phải việc giết chết thái tử phi quả thực là điều xúi quẩy thì hắn sẽ không mảy may do dự mà làm vậy.
Hiện tại thái tử phi không thể chết, nhưng sau này thì có thể. Trịnh Trọng đã quyết định, đợi sau khi nguy hiểm qua đi, hắn nhất định sẽ loại bỏ Vệ thị khỏi phủ thái tử.
Phải loại bỏ thứ sao chổi này! Phải loại bỏ người không có ích lợi gì với phủ thái tử này!
Hắn đang nghĩ về thái tử phi Vệ thị thì thấy nàng ta xuất hiện ở cửa.
Trông nàng ta sợ hãi, còn vô thức xoa cổ, nhưng dường như có chuyện quan trọng muốn bẩm báo nên vẫn cắn răng đi vào.
“Thần thiếp bái kiến điện hạ.” Vệ thị nói rồi cúi người, không dám nhìn Trịnh Trọng.
Trịnh Trọng liếc xéo nàng ta, hỏi với giọng điệu lạnh lùng: “Chuyện gì?”
Nếu không phải nhìn thấy dáng vẻ có việc quan trọng muốn bẩm báo của Vệ thị, nếu không phải nàng ta còn giữ vị trí thái tử phi thì hắn hoàn toàn không muốn nhìn thấy nàng ta.
Vệ thị liền đáp: “Bẩm điện hạ, là cha thần thiếp... gửi thư đến, nói rằng đã tìm ra cách đối phó, xin điện hạ xem qua.”
Vừa thấy Vệ thị nói đến nhà mẹ đẻ của nàng ta, trong mắt Trịnh Trọng lóe lên sát khí.
Tuy nhiên, khi nghe nhắc đến cách giải quyết, hắn lập tức thu sát khí lại, cao giọng hỏi: “Cách gì? Mau đưa thư đây!”
Dù sao nhà họ Vệ cũng là danh gia vọng tộc, trong tộc không thiếu người tài, chẳng lẽ bọn họ thật sự đã tìm được cách giải quyết vấn đề trong tình thế nguy cấp này?
Hắn vội vàng mở lá thư ra đọc, thấy trong thư quả nhiên đã đưa ra giải pháp, bèn khẽ mỉm cười..
Trịnh Trọng không thể không gật đầu, liên tục nói to: “Hay, hay! Cách này quá hay!”
Rất đơn giản, chính là “giá họa cho người khác”, đẩy tất cả cho phủ Ngũ hoàng tử, nói rằng phủ Ngũ hoàng tử cố tình lên kế hoạch, âm thầm thúc đẩy đằng sau. Như vậy, hắn có thể thuận lợi thoát thân, còn người phải chịu sự trách phạt của hoàng thượng sẽ là Ngũ hoàng tử.
Thật sự thì chuyện của nhà họ Vệ đúng là do có kẻ khác đứng sau xúi giục, cũng là bị người khác cố tình rắp tâm lên kế hoạch.
Bởi vì ban đầu, trưởng tộc Vệ Thích của nhà họ Vệ không hề biết con trai Vệ Văn Lễ của mình và Tiết Triệu Tôn của Bình Hoài Thự thông đồng với nhau.
Mãi đến sau khi chuyện xảy ra, Vệ Văn Lễ mới vỡ lẽ, bấy giờ mới biết nhà họ Vệ bị người ta lợi dụng.
Nhưng quả thực là nhà họ Vệ đã thu được lợi ích cực kì to lớn, điều này không thể chối cãi.
Vào thời điểm Vệ Thích đang đau đầu nghĩ cách giải quyết thì một con cháu thuộc chi thứ của họ Vệ đã lấy hết can đảm đề xuất cách “giá họa cho người” này.
Vệ Thích nghe xong thì mắt sáng lên, đúng là hiện giờ không có cách nào tốt hơn cách này. Chỉ cần phủ thái tử bình yên thì nhà họ Vệ vẫn còn hi vọng.
Thế là Vệ Thích nhanh chóng viết một lá thư, gửi đến phủ thái tử để thái tử thông qua.
Huống hồ, Đông Cung có không ít thuộc quan, có lẽ sẽ giúp kế hoạch được hoàn thiện.
Sau khi Trịnh Trọng đọc xong liền lập tức gọi các thuộc quan đến, ra lệnh cho họ sắp xếp thực hiện kế hoạch cụ thể.
Các thuộc quan Đông Cung cũng biết sự tình nguy cấp, điều đầu tiên nghĩ đến chính là ra tay từ chỗ Ngũ hoàng tử phi Tề thị.
Vốn tưởng đây là kế “giá họa cho người”, không ngờ lúc thực hiện, thuộc quan Đông Cung lại thật sự phát hiện ra dấu vết nhà họ Tề và Bình Hoài Thự có sự qua lại.
Do đó, bọn họ liền thay đổi chủ định, không âm thầm gắp lửa bỏ tay người nữa mà trực tiếp vạch trần những manh mối liên quan đến Ngũ hoàng tử.