Uông Xưởng Công

Chương 365: Chương </span></span>365XÚI BẨY



“Đại nhân, Tề thị thật sự đã vào cung xin nhận tội?” Diệp Tuy hỏi Uông Ấn, trong lòng rất đỗi kinh ngạc.

Làm vậy há chẳng phải thừa nhận đầu sỏ của vụ việc Bình Hoài Thự chính là nàng ta, chính là phủ Ngũ hoàng tử?

Hiện tại Đề Xưởng và Hình Bộ còn chưa điều tra ra được chân tướng chuyện này kia mà.

Từ trước tới nay chỉ nghe nói ra sức rửa sạch hiềm nghi chứ không thấy vội vàng nhận tội như vậy.

Điều này thật kỳ lạ!

Đặc biệt là người đi nhận tội lại là Ngũ hoàng tử phi Tề thị.

Tề thị là con gái vợ cả của Vĩnh Lạc Hầu - Tề Ngọc Thành, xưa nay là người cư xử khéo léo, nổi tiếng cẩn thận chu toàn.

Nàng ta rất có bản lĩnh, phủ Ngũ hoàng tử có được danh vọng và thế lực ngày hôm nay không thể thiếu công lao của nàng ta. Tất nhiên càng không thể thiếu công lao của phủ Vĩnh Lạc Hầu.

Hiện giờ Tề thị nhận tội trước mặt hoàng thượng, vậy phủ Vĩnh Lạc Hầu phải làm thế nào?

Kế sách này căn bản là sẽ không giải vây được cho Ngũ hoàng tử mà ngược lại, còn đào hố chôn cả phủ Ngũ hoàng tử và phủ Vĩnh Lạc Hầu.

Sao Tề thị lại làm chuyện bất lợi cho mình, chỉ có lợi cho người khác như vậy?

Giống như thấy Uông Ấn đột nhiên biến thành một đứa trẻ năm tuổi ngu ngơ, tâm trạng của Diệp Tuy lúc này thật khó diễn tả.

Uông Ấn vẫn bình thản, chỉ nói: “Một người lúc đối mặt với gian nguy lại hành động khác một trời một vực với ngày thường, một là ngày thường giả vờ, hai là quan tâm quá hóa ngốc. Nàng nói... Tề thị thuộc loại nào?”

Diệp Tuy tức thì hiểu ra: Vậy có nghĩa là Tề thị đã bị trúng kế, bị che mắt?

Uông Ấn nhếch khóe môi, thản nhiên nói tiếp: “Chỉ sợ, không chỉ có mình Tề thị bị che mắt.”

Tề thị vào cung xin nhận tội, thế mà Ngũ hoàng tử lại không kịp thời ngăn cản, điều này sao có thể chấp nhận được?

Ngũ hoàng tử không ngăn lại có phải là y cũng cho rằng việc Tề thị nhận tội sẽ có lợi cho phủ Ngũ hoàng tử không? Hay là y có suy tính gì khác?

Hiện tại, đề kỵ đang đi điều tra nguyên nhân đằng sau, tạm thời đợi báo cáo kết quả rồi nói tiếp.

Diệp Tuy im lặng hồi lâu mới hỏi: “Đại nhân, chắc hẳn người đứng đằng sau lừa gạt bọn họ phải biết rất rõ bản tính của từng người. Rốt cuộc là ai được nhỉ?”

“Bổn tọa không biết.” Uông Ấn lắc đầu đáp.

“Có điều...” Hắn lại nói, “Bổn tọa nghĩ rằng đây là chuyện tốt, vì thế không định để ý tới.”

Hành động của Tề thị rất rõ ràng, ai nhìn cũng đoán được nàng ta định làm gì.

Nếu Uông Ấn muốn ngăn Tề thị lại thì các nội thị của Điện Trung Tỉnh có hàng trăm cách khiến nàng ta không vào nổi điện Tử Thần.

Khi lính gác của Cục Cung Môn cấp tốc bẩm báo sự việc, hắn đã khẽ xua tay bảo mọi người không cần phải quan tâm.

“Đại nhân, vì sao…?” Diệp Tuy lấy làm nghi hoặc, nhìn Uông Ấn với ánh mắt khó hiểu.

Uông Ấn đang tích cực điều tra chân tướng của vụ việc Bình Hoài Thự. Thời điểm Tiết Triệu Tôn khai nhận chuyện có liên quan tới Ngũ hoàng tử phi, Uông Ấn còn không tin lời khai của ông ta, mà tin rằng tất cả chuyện này không liên quan đến phủ Ngũ hoàng tử. Bây giờ hắn lại để kệ?

Uông Ấn tuyệt đối không phải loại người buông tay bỏ qua chân tướng...

Uông Ấn thoáng nhìn Diệp Tuy, kiên nhẫn giải thích cho nàng: “Cô gái nhỏ, tình thế trong triều không giống như Hình Bộ tra án, không cần phải đưa ra đáp án chính xác cuối cùng. Vụ việc Bình Hoài Thự liên quan quá rộng, nhưng vẫn phải có người gánh chịu hậu quả. Như hiện giờ, người vì việc này mà bị hoàng thượng xử phạt không phải là Ngũ hoàng tử, thì sẽ là thái tử. Vì đại cục của triều đình, chỉ có thể để Ngũ hoàng tử gánh vác thay thôi.”

Đương nhiên vẫn tiếp tục điều tra chân tướng, nhưng vụ việc của Bình Hoài Thự hạ màn càng sớm càng tốt, bằng không khó mà ổn định đại cục, lại còn khó ăn nói với những người dân đã chết kia.

Uông Ấn không thiên vị thái tử hay Ngũ hoàng tử, thậm chí còn chẳng có thiện cảm với cả hai người. Hành động hắn làm đều để sớm dẹp yên tình hình trong triều.

Hắn giải thích rõ ràng như vậy, Diệp Tuy đương nhiên hiểu rõ, gật đầu đáp: “Đúng vậy, bây giờ còn chưa phải lúc phế thái tử...”

Trong tranh chấp giữa Ngũ hoàng tử và thái tử, những người suy nghĩ cho tình hình trong triều như Uông Ấn và Tạ Giới chỉ có thể nghiêng về thái tử.

Vả lại, Tề thị đã làm cái việc nhận tội ngu xuẩn kia, cục diện lại càng có lợi cho thái tử.

Nghĩ đến đây, Diệp Tuy cảm thán: “Địa vị của thái tử vẫn có lợi hơn.”

Uông Ấn chỉ mỉm cười tán thành mà không nói gì thêm.

Ai nói địa vị của thái tử không có lợi nào? Cho nên hắn luôn thấy rằng Ngũ hoàng tử quả thực không tốt số, luôn thua kém hơn một chút.

Chẳng mấy chốc, chuyện Ngũ hoàng tử phi Tề thị vào cung nhận tội đã được truyền ra ngoài, những người chú ý sát sao đến việc này đều đã biết cả.

Vi hoàng hậu của cung Khôn Ninh nghe xong thì thoải mái dựa vào gối mềm, cười hỏi Lục Cầm cô cô: “Tề thị đi nhận tội rồi? Sau đó thì sao, hoàng thượng có chỉ thị gì không?”

“Bẩm nương nương, sau khi Ngũ hoàng tử phi nhận tội, Ngũ điện hạ cũng đã đến điện Tử Thần, xin hoàng thượng nương tay. Hoàng thượng chỉ sai Tả Dực Vệ áp giải Ngũ hoàng tử phi về phủ, không có chỉ thị gì nữa.” Lục Cầm cô cô đáp.

“Nương tay? Ngũ hoàng tử nói hay thật!” Vi hoàng hậu vẫn mỉm cười, giọng điệu tỏ ý như khen ngợi.

Nương tay, một là cầu xin cho Tề thị, hai là phủi sạch chính mình…

Nhưng vợ chồng là một thể, cuối cùng Ngũ hoàng tử có thể thật sự thoát thân được không?

Bất luận thế nào đi nữa, việc Ngũ hoàng tử phi vào cung xin tạ tội cũng rất hợp ý của Vi hoàng hậu. Dù sao con trai của bà ta cũng không liên quan đến chuyện này, thái tử và Ngũ hoàng tử càng ầm ĩ lên càng tốt.

Nếu có thể chứng thực rằng thái tử cũng tham gia vào đó thì tốt, chỉ tiếc là Đông Cung ở trong cung, có rất nhiều sự việc ở dưới tầm mắt của nội thị và cung nữ, nghĩa là ở dưới tầm mắt của Đề Xưởng và hoàng thượng, nên khá bất tiện.

Đâu giống như phủ Ngũ hoàng tử, bề ngoài thì hòa thuận vui vẻ, kì thật bên trong đầy rẫy mưu kế xấu xa, dơ bẩn.

Có điều, như thế cũng tốt, nếu phủ Ngũ hoàng tử không như vậy thì bà ta tìm đâu được cơ hội?

Lòng tham của con người quả thật rất hay, cố gắng trèo lên cao, rồi lại từ trên cao ngã xuống, khiến người đứng xem thấy rất vui vẻ.

Cuối cùng, Vi hoàng hậu dặn: “Lục Cầm, chuyển lời cho quốc cữu gia, nói rằng không cần phải làm gì cả, chỉ cần chờ đợi là được.”

Lúc này, bầu không khí trong phủ Vĩnh Lạc Hầu rất ảm đạm. Hầu phu nhân Phó thị liên tục lau nước mắt, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Vĩnh Lạc Hầu - Tề Ngọc Thành một cái nhưng không dám khóc ra tiếng.

Nghiệp chướng, sao con gái họ lại vào cung xin nhận tội như thế?

Sau khi nghe được tin tức này, sắc mặt của Hầu gia gần như xám xịt, cho dù Phó thị có lòng muốn thanh minh vài câu cho con gái nhưng cũng không dám.

Tâm trạng Tề Ngọc Thành u ám, bây giờ không thể nói rõ là giận dữ hay đau buồn, mà là cảm giác tuyệt vọng khi họa lớn ập xuống đầu.

Ông hoàn toàn không ngờ được, cả một đời khiêm nhường thận trọng, cuối cùng lại bị cô con gái mà mình yêu quý nhất đẩy xuống vực sâu.

Con gái của ông rõ ràng thông minh là vậy, sao lại làm chuyện ngu xuẩn như thế?

Đến giờ, Tề Ngọc Thành đã không muốn biết tại sao con gái mình lại hồ đồ nữa. Từ thời khắc con gái ông vào cung nhận tội thì mọi chuyện đã kết thúc.

Hồi lâu sau, ông mới thở dài, nói: “Tai họa của phủ Vĩnh Lạc Hầu sắp đến rồi...”