Trong điện Tử Thần, Vĩnh Chiêu Đế thờ ơ nhìn Tề thị, vẻ mặt không nhìn ra vui mừng hay giận dữ.
Hồi lâu sau, ông ta mới hỏi: “Ngươi nói tất cả những việc này đều là do ngươi làm?”
Tề thị mặc một bộ y phục màu trắng, trên đầu không cài trâm, dáng vẻ của kẻ mang tội.
Nàng ta quỳ trong điện và nói: “Bẩm hoàng thượng, đúng thế ạ! Tất cả đều là do con làm! Là con bị ma xui quỷ khiến, nhất thời hồ đồ nên mới gây nên sai lầm lớn như vậy, xin hoàng thượng trách tội!”
“Ma xui quỷ khiến, nhất thời hồ đồ? Ma xui quỷ khiến thế nào, nhất thời hồ đồ ra sao?” Vĩnh Chiêu Đế lạnh lùng hỏi, vẻ mặt không chút biểu cảm.
Tề thị dập đầu, đáp: “Bẩm hoàng thượng, con dấu của điện hạ là do con cất giữ, con nghĩ nhân lúc điện hạ không có ở Kinh Triệu, kiếm thêm khoản thu nhập cho phủ Ngũ hoàng tử. Bởi vì phủ Ngũ hoàng tử thật sự quá nghèo, con nhất thời không còn cách nào nên mới làm vậy. Xin hoàng thượng khai ân!”
Nghe xong, Vĩnh Chiêu Đế nhướng mày, ngạc nhiên hỏi tiếp: “Quá nghèo? Ngươi nói phủ Ngũ hoàng tử quá nghèo nên mới làm như vậy?”
Ông ta còn tưởng Ngũ hoàng tử phi nghĩ ra lý do gì, ai ngờ nàng ta lại thẳng thắn nói như vậy, đây là ý gì?
“Vâng ạ! Phủ Ngũ hoàng tử trông thì vẻ vang, nhưng điện hạ toàn mang tiền đi cứu tế trẻ mồ côi và dân nghèo. Để duy trì sinh hoạt cho cả phủ quả thật là khó khăn!” Tề thị quỳ sụp xuống đất, thấp giọng sụt sịt trả lời.
Trước khi vào cung, nàng ta đã nghĩ rõ ràng. Cho dù nàng ta đến để nhận tội cũng phải giữ thể diện cho Ngũ hoàng tử, nhất định phải đưa y ra khỏi việc này toàn vẹn.
Vì Ngũ hoàng tử, nàng ta không tiếc bất cứ giá nào để không phụ tình cảm của y.
Không biết Vĩnh Chiêu Đế có tin những lời này không. Ông ta không hỏi thêm về tình hình khó khăn của phủ Ngũ hoàng tử, cũng không hỏi thật sự có phải Ngũ hoàng tử hay đi cứu tế không, mà chỉ hỏi một câu: “Thế thì, lúc ngươi tìm đến Tiết Triệu Tôn, Tề Ngọc Thành có biết không?”
Nghe hết câu, trong lòng Tề thị giật thót, nàng ta không nhịn được mà ngẩng đầu lên thoáng nhìn Vĩnh Chiêu Đế.
Trên mặt ông ta, đường pháp lệnh hằn sâu, nhưng gương mặt không chút biểu cảm. Nàng ta cũng không thấy sự tức giận của đế vương.
Tuy nhiên, trong lòng Tề thị lại dâng lên cảm giác lạnh lẽo, trái tim run rẩy đến nỗi sắp vỡ thành từng mảnh, lời nói đã đến bên miệng không sao thốt ra được.
Đúng rồi, cha nàng ta. Đúng rồi, còn cả phủ Vĩnh Lạc Hầu... Sao nàng ta lại quên hết tất cả?
Nàng ta một lòng nghĩ đến việc giải quyết vấn đề cho Ngũ hoàng tử, một lòng nghĩ cho phủ Ngũ hoàng tử mà hoàn toàn không nhớ đến nhà mẹ đẻ của mình.
Cho đến khi Vĩnh Chiêu Đế hỏi, nàng ta mới sực nhớ ra.
Bản thân nàng ta cũng biết rõ, đúng là cha mình và Tiết Triệu Tôn qua lại thân thiết.
Hiện tại nàng ta tới nhận tội, vậy thì người giữ mối giao hảo với Tiết Triệu Tôn là cha nàng ta sẽ thế nào? Ai mà tin cha nàng ta không liên quan đến chuyện này? Ai có thể tin được phủ Vĩnh Lạc Hầu đứng ngoài cuộc?
Tề thị không kiểm soát nổi mà run lên, tư thế quỳ trong điện bấy giờ đã trở thành nằm rạp xuống đất, nàng ta không quỳ nổi nữa, liên tục lắc đầu, đầu óc trở nên hỗn loạn, khó giữ được tỉnh táo.
Nàng ta chậm chạp ý thức được rằng: Việc nhận tội của mình ngang bằng đẩy phủ Vĩnh Lạc Hầu xuống vực sâu vạn trượng!
Giữa lúc ấy, một bóng hình xuất hiện trong đầu nàng ta, đôi mắt y chất chứa tình cảm sâu đậm, giọng nói vô cùng dịu dàng, bảo vệ nàng ta ở đằng sau lưng, nói rằng dứt khoát sẽ không làm thế…
Đột nhiên, nàng ta bình tĩnh lại, nhưng vẫn quỳ rạp trên mặt đất, lắc đầu khẽ đáp: “Không, phủ Vĩnh Lạc Hầu không hề biết chuyện này, tất cả là chủ định của một mình con! Xin hoàng thượng trách phạt!”
Giờ phút này, nàng ta đã cưỡi trên lưng hổ, ngoài nói như vậy ra thì nàng ta không còn cách nào khác.
Về phần phủ Vĩnh Lạc Hầu... Tề thị nhắm mắt lại, có giọt lệ từ khóe mắt rơi xuống. Coi như nàng ta bất hiếu...
Bấy giờ, trong phủ Ngũ hoàng tử, Trịnh Phồn đứng bật dậy, sắc mặt lập tức thay đổi, hỏi người đang quỳ trước mặt với vẻ dường như không thể tin được, lại như đang muốn xác định thật giả: “Nàng ấy... nàng ấy đã vào cung thật sao?”
Tên sai vặt cúi đầu trả lời: “Điện hạ, nương nương thật sự đã vào cung, còn mặc một bộ y phục màu trắng, trên đầu không cài trâm.”
Đây rõ ràng là có ý vào cung để nhận tội, không ngờ nàng ta thực sự làm như vậy.
Y thật sự chờ mong việc này, bí mật thúc đẩy nó, nhưng vì sao khi chuyện thật sự xảy ra, trong lòng y lại trống rỗng giống như đã mất đi thứ gì đó quý giá như vậy?
Trịnh Phồn thất vọng ngã ngồi xuống ghế, không kìm nén nổi mà lấy tay che mặt, hơi rụt người lại, trông đau lòng và buồn bã khôn tả.
Thấy vậy, tên sai vặt ngẩng đầu lên, liếc nhìn Trịnh Phồn.
Tên sai vặt này đương nhiên chính là tên sai vặt trước đó đã bị Tề thị mua chuộc và đến bẩm báo cho Tề thị về hành động của Trịnh Phồn.
Lúc này, trên khuôn mặt tầm thường của gã thoáng hiện vẻ mỉa mai.
Xem ra Ngũ hoàng tử đang hết sức đau lòng. Nhưng rõ ràng Ngũ hoàng tử đã dạy gã từng câu từng chữ, rồi sai gã đi nói với Ngũ hoàng tử phi như vậy.
Bây giờ Ngũ hoàng tử thương tâm thế này để cho ai xem?
Tên sai vặt cúi đầu xuống, che giấu vẻ mỉa mai, vội nói: “Điện hạ, nương nương đã vào cung. Điện hạ, người cũng phải nhanh chóng vào cung mới phải...”
Ngũ hoàng tử không lập tức vào cung thì làm sao thể hiện sự vô tội của mình trước hoàng thượng, làm sao khiến Ngũ hoàng tử phi quyết một lòng?
Nghe vậy, Trịnh Phồn liền bỏ bàn tay che mặt ra, mù mờ: “Vào cung? Đúng rồi, vào cung, bổn điện hạ phải vào cung ngay lập tức!”
Ánh mắt mù mờ của y dần dần trở nên rõ ràng. Sau đó, y đứng lên, vội vàng đi ra ngoài.
Trong một góc khuất của phủ Ngũ hoàng tử, trắc phi Liễu thị lạnh nhạt nói với kẻ trong bộ dạng tên sai vặt: “Những việc chủ nhân của ngươi muốn ta làm, ta đã làm rồi. Hi vọng chuyện đã nhận lời với ta, chủ nhân của ngươi cũng thực hiện được.”
Tên sai vặt mỉm cười, cung kính đáp: “Trắc phi nương nương... Không, sau này nên gọi là chính phi nương nương, xin hãy yên tâm. Nếu Tề thị đã vào cung nhận tội thì phủ Vĩnh Lạc Hầu nhất định sẽ không thoát nổi đâu.”
Liễu thị hài lòng gật đầu, sau đó quay người rời đi.
Khuôn mặt của nàng ta trông hiền lành, duy chỉ có đôi mắt cực kì cuốn hút, ngập tràn sự quyến rũ.
Trắc phi? Sau này nàng ta muốn thay đổi toàn bộ tình hình trong phủ, muốn Ngũ hoàng tử không nhớ nổi Tề thị nữa, chỉ có thể nhớ đến một mình nàng ta...