So với sự do dự của Cố Thanh Huy thì Diệp Tuy lại tỏ ra thẳng thắn vô tư hơn.
Nàng bảo Bội Thanh lấy ra một chiếc hộp đựng trang sức, cười nói: “Cố tỷ sắp xuất giá, tất nhiên là muội phải tới tặng quà rồi. Vốn nên đến sớm hơn, nhưng bởi vì ảnh hưởng của việc Bình Hoài Thự nên trong phủ hơi bận. Mãi đến bây giờ mới có thời gian, mong Cố tỷ lượng thứ.”
Nàng nói ra mục đích đến đây với giọng nửa giải thích nửa tự trách, để Cố Thanh Huy hiểu rõ.
Kinh Triệu xảy ra chuyện lớn như vậy, thân là con gái của nhà thị lang Môn Hạ, Cố Thanh Huy không thể không biết. Thật sự thì gần đây Cố Thanh Huy và mẹ cũng đã quyên góp rất nhiều tiền bạc và y phục để giúp đỡ dân chúng nghèo khổ của Kinh Triệu.
Cố Thanh Huy lắc đầu, cười đáp: “Sao lại trách muội được? Muội có lòng thế này, tỷ cảm kích còn không không kịp đây.”
Cố Thanh Huy tươi cười, nếu Diệp Tuy đã nói vậy thì nàng cứ tin là vậy thôi.
Thế là hai người dần dần bỏ hết những suy nghĩ về Bích Sơn Quân ra khỏi đầu.
“Tỷ không trách là vui rồi. Nếu không xảy ra vụ việc của Bình Hoài Thự thì tốt, dân chúng sẽ không rơi vào cảnh lang thang, muội cũng có thể đến thăm tỷ sớm hơn.” Diệp Tuy cất tiếng.
Thấy Cố Thanh Huy đã nhận lấy hộp đựng trang sức, Diệp Tuy nói tiếp: “Không giấu gì tỷ, lúc trước bận rộn, tỷ có biết vừa nghe đến Bình Hoài Thự thì muội nghĩ gì không?”
“Muội nghĩ tại sao Ngự Sử Đài không giám sát Bình Hoài Thự? Tại sao không có quan viên nào trong triều để mắt đến những chính sách về tiền bạc của của Bình Hoài Thự? Như vậy thì sẽ không xảy ra vụ việc kia, dân chúng cũng sẽ không...” Diệp Tuy đáp. Nghĩ đến dân chúng nghèo khổ, giọng nàng dần chùng xuống.
Nghe vậy, Cố Thanh Huy trầm lặng. Nàng cứ cảm thấy Diệp Tuy nhắc đến Ngự Sử Đài quá đột ngột, nhưng bây giờ nàng cũng không có lòng dạ nghĩ kĩ về điều đó, chỉ vội an ủi Diệp Tuy: “Muội đừng lo lắng, vụ việc của Bình Hoài Thự đã qua rồi, tình hình cũng đã dần lắng xuống, dân chúng tất nhiên sẽ sớm tốt hơn thôi.”
Diệp Tuy không nguôi ngoai, nét mặt vẫn buồn bã, thở dài đáp lời: “Tỷ nói phải, vụ việc của Bình Hoài Thự lần này đã trôi qua, nhưng lần sau thì sao? Liệu Bình Hoài Thự có xảy ra tình trạng khác không? Hay các cơ quan khác trực thuộc Thái Phủ Tự lại xuất hiện vấn đề? Nếu không có cách ngăn ngừa những điều này thì muội thật sự thấy hơi sợ...”
Cố Thanh Huy lại trầm lặng một lần nữa, đồng thời cảm thấy Diệp Tuy nói rất có lý.
Đúng thế, nếu không có cách phòng bị thì cho dù chuyện lần này đã lắng xuống, lần sau vẫn sẽ xuất hiện.
Nhưng làm thế nào để ngăn ngừa?
Bấy giờ Diệp Tuy mới như bừng tỉnh, cười nói: “Muội thật đúng là, đến tặng quà cưới cho tỷ lại nói những chuyện mất hứng. Mặc kệ nó đi, sẽ có người nghĩ ra cách. Tỷ, hi vọng tỷ thích quà cưới mà muội đã chuẩn bị cho tỷ...”
Vậy là sự chú ý của Cố Thanh Huy bị kéo trở lại với món quà trước mặt.
Tất nhiên nàng sẽ không mở chiếc hộp này ngay tại đây. Trong nhà luôn có gia nhân chuyên ghi chép lại những món quà cưới để về sau đáp lễ.
Nhớ tới việc mình không tặng quà cưới cho Diệp Tuy lúc trước, Cố Thanh Huy áy náy nói: “Diệp muội, tỷ thật sự lấy làm xấu hổ, hồi đó khi muội xuất giá, tỷ lại không tặng quà cưới cho muội...”
Nàng không đến không phải bởi tình cảm không sâu đậm mà là... người thành thân với Diệp là Uông đốc chủ - một hoạn quan.
Cuộc hôn nhân ấy thực sự quá kỳ lạ, lấy hoạn quan chắc hẳn không phải là điều mà một cô gái mong đợi, thấu hiểu điều đó cho nên nàng sợ rằng đến tặng quà cưới lại khiến Diệp Tuy khó chịu.
“Tỷ đừng nói vậy. Lúc đó tình huống đặc biệt, muội biết cả mà. Sau này chúng ta phải thường xuyên qua lại nhiều hơn mới được.” Diệp Tuy cười tít mắt, không hề để bụng.
Khi đó, chẳng có mấy người đến tặng quà cưới cho nàng. Thẩm Văn Huệ còn vừa đến tặng vừa khóc, khiến nàng cũng thấy sợ, tỷ ấy không đến còn tốt hơn.
Cố Thanh Huy gật đầu đáp: “Đúng rồi, sau này chúng ta phải thường xuyên qua lại mới phải.”
Dù là vì tấm lòng đến tặng quà cưới hay tấm lòng vì dân chúng của Diệp Tuy, Cố Thanh Huy cũng sẽ giữ quan hệ thân thiết với Diệp Tuy hơn.
Nhìn vẻ mặt của Cố Thanh Huy, nét cười trên môi Diệp Tuy càng thêm đậm.
Trước đây nàng muốn đến viện Bích Sơn chỉ là vì hai nhân vật như trăng sáng của Kinh Triệu như Cố Thanh Huy. Tuy rằng tình cảm bạn bè đến hơi muộn, nhưng về sau sẽ tốt cả thôi. Vả lại, người thông minh như Cố Thanh Huy chắc hẳn biết rất rõ mục đích nàng tới đây.
Được một lúc thì Diệp Tuy liền cáo từ rời đi, Cố Thanh Huy vẫn ngồi trước bàn trang điểm với dáng vẻ trầm ngâm.
Chẳng bao lâu sau, ma ma quản sự trong viện của Cố Thanh Huy mở hộp đựng trang sức mà Diệp Tuy tặng ra, không nhịn nổi khẽ kêu lên một tiếng và buột miệng cảm thán: “Cô nương, quà tặng thật quý giá...”
Cố Thanh Huy cũng nhìn thấy ánh sáng lấp lánh phát ra từ chiếc hộp. Vòng ngọc không một chút tạp chất, ngọc trai to bằng quả trứng gà, tất cả đều toát lên vẻ đẹp không hề tầm thường.
Bấy giờ, Vu thị bước vào, nhìn thấy món trang sức kia thì cũng lấy làm kinh ngạc. Tuy đúng là vô cùng quý giá, nhưng không đến mức không thể nhận được, có thể thấy Đốc chủ phu nhân tặng quà rất tinh tế.
Đốc chủ phu nhân chỉ là một tiểu cô nương, hình như còn ít tuổi hơn con gái bà. Có thể trở thành Đốc chủ phu nhân hiển nhiên không phải là người đơn giản. Có điều, trước kia chỉ là phỏng đoán của bà, còn bây giờ thì bà đã được tận mắt nhìn nhận.
Quan trọng hơn là trước đây rất ít khi thấy con gái bà nhắc đến Đốc chủ phu nhân. Tình cảm giữa hai người sâu đậm đến thế nào?
Vu thị ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Thanh nhi, Đốc chủ phu nhân tới đây làm gì? Thật sự chỉ đến để tặng quà cưới thôi sao?”
Cố Thanh Huy mở miệng nhưng lại không biết trả lời thế nào.
Đúng là Diệp Tuy đến tặng quà cưới, nhưng Cố Thanh Huy cứ cảm thấy lí do nàng đến đâu chỉ đơn giản mỗi thế.
Cố Thanh Huy nhắm mắt, nhớ lại những lời Diệp Tuy đã nói ban nãy, nhớ tới cảm giác bất ngờ trong lòng, muốn nắm bắt thứ gì đó đã lóe lên trong đầu khi ấy.
Hồi lâu sau, nàng mới mở bừng mắt, lập tức đứng dậy và nói với Vu thị: “Mẹ, cha con đang ở đâu, con muốn gặp cha con.”