Uông Xưởng Công

Chương 377: Chương </span></span>377NGƯỜI THÔNG MINH



Vu thị vô thức đáp: “Cha con đang ở trong thư phòng... Thanh nhi, có phải Đốc chủ phu nhân đã nói gì không?”

Nét mặt Vu thị thoáng chút lo âu.

Cố Thanh Huy cười trả lời: “Mẹ, mẹ đừng lo, con chỉ muốn nói chút chuyện với cha con thôi.”

Đúng là Đốc chủ phu nhân đã nói gì đó, nhưng không phải việc xấu, trái lại còn là chuyện tốt với nhà họ Cố.

Bấy giờ Cố Thanh Huy mới tỏ tường, cuối cùng mới hiểu ý của Diệp Tuy.

Thấy dáng vẻ con gái không muốn giải thích thêm, Vu thị nén lại rất nhiều câu hỏi rồi dẫn Cố Thanh Huy đến thư phòng.

Thôi vậy, con gái bà là người có chính kiến, chồng bà cũng rất thích con gái họ thế này. Lát nữa hai cha con nói chuyện, bà sẽ biết rõ tại sao.

Cha của Cố Thanh Huy là Cố Lan, làm công việc ghi chép việc tòng quân tại phủ nha Kinh Triệu, tướng mạo cao lớn mà oai phong, chẳng khác gì những binh lính trong quân ngũ.

Kỳ thực, ông có thể nhìn ra người nào thể chất khỏe mạnh, hơn nữa còn nhạy bén và tinh tế, nếu không đã chẳng thể làm đến chức vụ ghi chép việc tòng quân.

Phải biết rằng yêu cầu quan trọng nhất cho chức vụ này là khả năng mưu lược!.

Lúc này, Cố Lan đang ở trong thư phòng xem tài liệu. Thấy vợ cùng con gái tới, ông tò mò hỏi: “Phu nhân, Thanh nhi, sao hai mẹ con lại đến đây?”

Con gái sắp lấy chồng, mấy ngày nay đều bận rộn việc cưới xin nên cũng đã mấy ngày rồi ông chưa gặp con.

Cố Thanh Huy khom người hành lễ với Cố Lan rồi nói thẳng: “Cha, hôm nay Đốc chủ phu nhân đến tặng quà cưới cho con.”

Cố Lan thoáng sửng sốt, đặt tài liệu xuống, ngạc nhiên hỏi: “Đốc chủ phu nhân? Sao Đốc chủ phu nhân lại đến nhà ta?”

Trong triều chỉ có một vị Đốc chủ phu nhân, đó là phu nhân của Uông Ấn - Đốc chủ Đề Xưởng.

Người quan trọng như vậy đến nhà mà gia nhân trong phu không thưa lại với ông?

“Cha, cha cũng biết Đốc chủ phu nhân đã từng học đàn ở viện Bích Sơn cùng con mà. Chúng con là bạn bè đồng môn nên nàng ấy mới tới. Có điều, nàng ấy không chỉ tặng quà cưới mà còn nói một chuyện...” Cố Thanh Huy đáp.

Nàng nhớ lại những lời của Diệp Tuy rồi nói tiếp: “Đốc chủ phu nhân nhắc đến việc của Bình Hoài Thự, nghĩ rằng cần đề phòng chuyện này xảy ra lần nữa. Tuy nghe vô thưởng vô phạt, nhưng con gái cảm thấy có ẩn ý sâu xa trong những lời ấy nên cố ý đến thưa lại với cha. Mong cha lắng nghe.”

Cố Thanh Huy chậm rãi nhắc lại từng câu từng chữ mà Diệp Tuy đã nói, cố gắng hết sức mô tả lại giọng điệu và thái độ của Diệp Tuy lúc đó.

Cuối cùng nàng mới hỏi: “Cha, con gái đoán có đúng không ạ? Đốc chủ phu nhân còn có ý khác phải không ạ?”

Cố Lan trầm ngâm, trong đầu nhanh chóng phân tích, con gái ông nghĩ đúng, thoạt nghe thì chỉ là hi vọng đơn giản, nhưng thật sự không đơn giản như thế.

Đốc chủ phu nhân ám chỉ cách giải quyết vấn đề của Bình Hoài Thự, nhưng đây là ngẫu nhiên hay đại diện cho Đốc chủ đại nhân, sao Đốc chủ đại nhân phải thông qua vợ mình nói cho con gái của ông nghe?

Giây phút này, người xưa nay có tâm tư tinh tế như Cố Lan cũng không hiểu được ý của Uông Ấn.

Phàm là người giỏi mưu lược sẽ luôn thích nghiền ngẫm kĩ càng,au khi nghiên cứu đi nghiên cứu lại mới đưa ra kết luận, nhất là liên quan đến Uông đốc chủ, Cố Lan lại càng cảm thấy sự tình không đơn giản.

Vu thị không nghĩ nhiều như thế, bèn nói thẳng: “Lão gia, bất luận là ý của ai, theo lời Thanh nhi kể lại thì nghĩa là vụ việc của Bình Hoài Thự có thể ngăn ngừa và có cách đề phòng là được rồi.”

Vu thị coi như đã hiểu Đốc chủ phu nhân đến vì mục đích gì.

Bà không suy nghĩ quá sâu xa, chỉ thấy việc trong triều ắt có liên quan tới chồng và bôa chồng, nếu hữu ích với nhà họ Cố thì là được.

Không thể không nói, đôi khi tư duy thẳng thắn thế này mới đi tới cốt lõi vấn đề.

Nghe Vu thị nói xong, Cố Lan gật đầu, đáp: “Phu nhân nói không sai, đúng là như vậy! Việc này để ta đi nói trước với lão thái gia!”

Cha của ông là thị lang Môn Hạ, đã lăn lộn trong chốn quan trường mấy chục năm, là người nắm chắc thế cuộc và có nhiều kinh nghiệm hơn ông.

Bấy giờ, Vu thị nhớ ra một chuyện liền nói thêm: “Tướng công, quà cưới mà Đốc chủ phu nhân mang đến tặng rất quý giá.”

Bà thiếu chút nữa là hoa mắt vì những món trang sức ấy.

Người ta nói “Lễ dày tất có điều nhờ vả”, nhưng Vu thị cảm thấy với địa vị và khả năng của Đốc chủ phu nhân thì hoàn toàn không cần nhờ vả đến nhà họ Cố.

Đốc chủ phu nhân đơn thuần chỉ vì mối giao hảo với con gái bà?

Vu thị liếc nhìn Cố Thanh Huy, ý là không cần phải nói cũng đã rõ.

Cố Thanh Huy nhớ lại thái độ của Diệp Tuy đối với mình từ trước đến nay, nhớ tới hội thơ Minh Chiếu của nhà họ Diệp, tuy khi ấy chỉ mới quen biết nhưng Diệp Tuy cũng gửi thiệp mời cho nàng. Nghe nói khi đó Diệp Tuy chỉ gửi đi vài tấm thiệp mời mà thôi.

Thế là Cố Thanh Huy gật đầu, tiếp lời: “Đốc chủ phu nhân là người trọng tình nghĩa, hình như rất... yêu mến con.”

Cố Thanh Huy chẳng dễ gì mới thốt ra được ba chữ cuối cùng, nét mặt hơi thay đổi.

Được một tiểu cô nương nhỏ tuổi hơn mình yêu thích, mà lại giống như bề trên coi trọng thế hệ đi sau. Cảm giác này... thật khó bề diễn tả.

Tuy nhiên, đó đúng là cảm giác thật sự của nàng. Nàng cảm nhận được rằng Diệp Tuy thật sự yêu mến nàng.

Cố Lan lại một lần nữa trầm lặng. Hồi lâu sau, ông mới lên tiếng: “Nếu đã như vậy thì con cứ thuận theo lòng mình, thường xuyên qua lại hơn với Đốc chủ phu nhân đi!”

Vu thị tiếp lời: “Chỉ nhìn món quà của Đốc chủ phu nhân tặng cũng đủ biết nàng ấy là người có học thức. Kết bạn cũng phải biết chọn người mà chơi. Theo mẹ thấy Thanh nhi quả thực có thể qua lại thân thiết với Đốc chủ phu nhân đấy.”

Vu thị đã thấy quá nhiều chuyện chị em thân thiết gài bẫy nhau, nên thân thiết với ai cũng cần cẩn trọng.

Cố Thanh Huy gật đầu, nhớ tới khuôn mặt diễm lệ, rạng rỡ của Diệp Tuy.

Một cô gái đặc biệt như vậy, bản thân Cố Thanh Huy cũng rất có thiện cảm và muốn kết thân với nàng.

Buổi tối hôm đó, Cố Lan đi gặp cha mình là Cố Danh Lân – thị lang Môn Hạ.

Môn Hạ có quyền bác bỏ chiếu lệnh, chức vụ thị lang Môn Hạ này không chỉ quan trọng bình thường, mà còn không phân biệt trên dưới cao thấp với các chức quan trong Trung Thư Tỉnh.

Trong triều có Tam Tỉnh, Trung Thư Tỉnh phụ trách việc soạn thảo chiếu lệnh, Môn Hạ Tỉnh chịu trách nhiệm xem xét và bác bỏ nếu không hợp lý, Thượng Thư Tỉnh chịu trách nhiệm thực hiện cụ thể, như vậy nước nhà mới có thể ổn định trật tự.

Có lẽ bởi vì giữ chức quan thị lang Môn Hạ nên Cố Danh Lân rất uy nghiêm, nói năng cẩn trọng, luôn khiến người khác cảm thấy nghiêm nghị chính trực.

Gặp ông, nếu trong lòng muốn làm chuyện gì đó khuất tất đều sẽ khó tránh khỏi phải cân nhắc lại.

Đối diện với người cha như vậy, sắc mặt Cố Lan vô thức nghiêm túc hẳn lên, nhanh chóng kể lại những lời Diệp Tuy đã nói rồi kết luận: “Cha, con cho rằng cách này rất hay. Vụ việc của Bình Hoài Thự, bề ngoài thì đã êm xuôi nhưng vẫn tiềm ẩn mối họa, thật sự thì chưa được giải quyết.”

Giọng nói của Cố Danh Lân cũng nghiêm nghị như vẻ mặt của ông: “Là phu nhân của Uông Ấn đã nói vậy? Đây là ý của Uông Ấn?”

Cố Danh Lân không nghi hoặc như Vu thị và Cố Thanh Huy, không cảm thấy sự tình lắt léo như Cố Lan, trong nháy mắt đã hiểu rõ tại sao Uông Ấn lại bày tỏ suy nghĩ thông qua vợ mình như vậy.

Uông Ấn chấp chưởng Đề Xưởng và Điện Trung Tỉnh, quyền lực quá lớn, nếu còn nhúng tay vào Bình Hoài Thự...

Dù sao Bình Hoài Thự cũng trực thuộc Thái Phủ Tự, giống như Hộ Bộ, là bộ phận quản lý tiền bạc quan trọng của Đại An.

Hễ liên quan đến tiền bạc thì bất kể là trong gia đình hay cả quốc gia mà nói đều không phải chuyện nhỏ, lại hết sức nhạy cảm.

Uông Ấn lo lắng về Bình Hoài Thự nhưng lại không muốn động chạm đến chuyện tiền bạc của nước nhà?

Có điều... tại sao Uông Ấn lại nói với nhà họ Cố?

Chẳng lẽ là bởi vì phu nhân hắn có mối quan hệ tốt với cháu gái ông?

Cố Danh Lân chậm rãi vuốt râu, khuôn mặt nghiêm nghị thoáng nghi hoặc.

Ông cũng không đoán được ý của vị Uông đốc chủ nham hiểm đầy rẫy thủ đoạn này.