Trương ma ma chứng kiến Tống Loan lớn lên nên hiểu rất rõ nàng ta. Bà biết chủ nhân của mình không nói thật, chắc chắn là đã xảy ra chuyện gì trong hội hoa đăng Nguyên Tiêu.
Trương ma ma thoáng ngẫm nghĩ rồi đáp: “Phu nhân, những chuyện lão nô biết đều nghe được từ chỗ mẹ của phu nhân chứ lão nô chưa từng tiếp xúc với Đốc chủ phu nhân. Đốc chủ phu nhân ít giao du với bên ngoài, hiếm khi tham gia các buổi yến tiệc ở Kinh Triệu. Có điều, nghe nói Uống đốc chủ rất yêu thương Đốc chủ phu nhân, nghe nói Đốc chủ phu nhân cực kì xinh đẹp, phu nhân muốn nghe những chuyện này sao?”
Tống Loan nghe thấy thế liền nhìn mình ở trong gương, bất giác chạm vào gò má.
Đúng thế, Đốc chủ phu nhân cực kì xinh đẹp, dung mạo diễm lệ mà rực rỡ, khác với vẻ thanh tao nhạt nhòa của các cô nương Kinh Triệu.
Đốc chủ phu nhân xinh đẹp đến mức như thể tỏa sáng, khiến người ta không dám nhìn gần nhưng lại chẳng dời mắt được.
Có dung mạo như vậy cũng là lý do nàng ấy được Uông đốc chủ yêu thương sâu đậm sao?
Ngay cả Cố Chương cũng không kìm lòng nổi mà nhìn Đốc chủ phu nhân nhiều lần, lưu luyến không quên…
Tống Loan vuốt ve mặt mình, ánh mắt hơi phiêu đãng.
Cái khác không nói nhưng về dung mạo, Đốc chủ phu nhân quả thật đẹp hơn nàng ta rất nhiều.
Tống Loan rất tự biết mình, cho dù nàng ta có trang điểm tinh tế hơn nữa, có mặc y phục lộng lẫy hơn nữa thì vẻ ngoài vẫn chỉ dừng ở mức thanh tú mà thôi.
May mà hiện nay Kinh Triệu đang thịnh hành vẻ thanh tú tao nhã, nàng ta lại biết cách phát huy ưu thế khắc phục nhược điểm, hùa theo thẩm mỹ yêu thích của rất nhiều người ở Kinh Triệu. Mọi người đều ví nàng ta như hoa lan nơi khe núi sâu.
Tống Loan luôn không thích cách ví von này, thấy mẫu đơn thược dược kiều diễm mới là vẻ đẹp đáng được ca ngợi nhất, mới có phong thái kiêu ngạo khinh thường những loài hoa khác, mới có thể xưng là vua của các loài hoa.
Hoa lan nơi khe núi sâu nghe rất không phóng khoáng.
Tống Loan là người đọc rất nhiều sách, lúc này lại quên mất cái gọi là muôn hoa muôn vẻ. Vẻ đẹp tất nhiên không chỉ có một kiểu, mẫu đơn thược dược đương nhiên là vua của các loài hoa, nhưng hoa lan cũng được mọi người yêu thích và tán thưởng.
Nàng ta nghĩ ngợi một lát, sau đó lên tiếng: “Trương ma ma, Đốc chủ phu nhân từng tham dự yến tiệc gì? Nàng ta giữ quan hệ tốt với ai?”
Tống Loan không cách nào quên được người này, cũng không biết vì sao người này cứ như cái gai khiến cho lòng nàng ta rất không thoải mái. Nàng ta muốn nhổ cái gai này đi thì đầu tiên là phải tìm hiểu nó đã.
“Phu nhân, lão nô chưa từng nghe Đốc chủ phu nhân thích tham gia yến tiệc bao giờ, nhưng nghe nói nàng ta có quan hệ rất tốt với thiếu phu nhân nhà họ Phạm…” Trương ma ma cố gắng nhớ tới những việc có liên quan tới Đốc chủ phu nhân rồi đáp.
Bấy giờ, Cố Chương đang ở trong thư phòng cho gọi phụ tá tới hỏi: “Tình hình ở nhà tổ sao rồi? Ông nội ta thế nào? Bao giờ mới khởi hành đến Kinh Triệu?”
Trước đó ông nội hắn có nói, vì hắn đã vào Trung Thư Tỉnh, sau này sẽ tiếp xúc với rất nhiều chuyện triều chính nên ông sẽ đến Kinh Triệu định cư, nhân tiện giúp hắn nghĩ mưu bày kế. Hiện tại đã hết tết, tết Nguyên Tiêu cũng sắp trôi qua, chắc hẳn ông nội hắn cũng sắp đến Kinh Triệu thì phải?
“Bẩm thiếu gia, hôm nay vừa mới nhận được tin từ nhà tổ, lão thái gia đã khởi hành, nửa tháng sau là tới Kinh Triệu rồi, xin thiếu gia yên tâm.”
Cố Chương gật đầu, vừa nghĩ tới việc ông nội mình sắp đến Kinh Triệu thì trong lòng hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Không biết vì sao Cố Chướng nhớ tới Diệp Tuy nhìn thấy trên đường Trường Long khi nãy, không nhịn được bèn hỏi: “Đề Xưởng gần đây có động tĩnh gì không?”
Bóng dáng đỏ rực đó… Diệp Tuy ra ngoài ngắm đèn hoa đăng một mình, nghe nói Uông Ấn đã đi đến đạo Lĩnh Nam, hẳn là hiện giờ vẫn chưa về.
“Đề Xưởng gần đây không động tĩnh gì, nhưng bách bộ có biến động, quan viên trong triều đều biết đây là chuyện lớn của Đại An…”
Cố Chương nghe thế thì cảm thấy không có nhiều điều để nói trong vấn đề này lắm.
Đạo Lĩnh Nam quá xa, nhà họ Cố không với tới, Uông Ấn xảy ra chuyện gì ở đạo Lĩnh Nam, bọn họ ở Kinh Triệu cũng chẳng biết rõ.
Nghĩ lại thì với năng lực của Uông Ấn, chắc chắn cuối cùng có thể dẹp yên loạn bách bộ thôi, mà một khi Uông Ấn bình định xong rồi hồi kinh, hẳn sẽ được hoàng thượng ban thưởng và trọng dụng.
Uông Ấn đã có quyền thế ngập trời rồi, lại lập công trong vụ dẹp loạn nữa… Đây thật sự không phải tin hay đối với nhà họ Cố.
Nhưng lúc này hắn nên gièm pha thế nào về Uông Ấn đây?
Uông Ấn không biết ở Kinh Triệu đang có người để ý đến hắn như vậy. Tâm trí hắn bây giờ vẫn đặt ở Nam Khố tại đạo Lĩnh Nam.
Hắn không tin Thẩm Trực bị thương nặng là tai nạn bất ngờ ngoài ý muốn. Song, nhìn vào kết quả điều tra tổng hợp của quan viên Nam Khố và phủ Định Quốc Công thì quả thật không tìm thấy manh mối nào.
Đang lúc Uông Ấn suy nghĩ có nên đích thân tới Nam Khố một chuyến hay không thì Đường Ngọc dẫn vài đề kỵ tới, vội vàng bẩm báo: “Đề Xưởng, bên Nam Khố xảy ra chuyện!”
Đường Ngọc nghiêm túc nói với sắc mặt nặng nề: “Đại nhân, đề kỵ đang mai phục xung quanh Nam Khố gửi tin rằng rất nhiều thợ thủ công bên Nam Khố đột nhiên chết. Những thợ thủ công còn lại đang kích động, trông như muốn làm loạn.”
Nghe xong, Uông Ấn giật mình, quyết định đến Nam Khố ngay lập tức.
Mặc dù thợ thủ công là tầng lớp thấp nhất của Nam Khố nhưng cũng là những người quan trọng nhất, tự nhiên giờ lại chết nhiều người vậy, không phải là lúc hắn cố tình né tránh được nữa.
Nam Khố nằm trong rừng sâu núi thẳm của Lĩnh Nam, được xây dựng bên cạnh vùng tài nguyên khoáng sản. Từ phủ Thiều Châu đến đó, cho dù đã biết tuyến đường, trung bình cũng phải mất cả một ngày mới tới nơi. Huống hồ xung quanh Nam Khố đầy rẫy các loại bẫy, nếu không có ai thông thạo địa hình dẫn đường thì người bình thường căn bản không thể thuận lợi đặt chân vào Nam Khố, nói không chừng chưa mò tới rìa Nam Khố đã mất mạng. Nơi đây rất ít dấu chân người, ngay cả chim chóc cũng không thích chỗ này. Hồi trước, khi triều đình phát hiện ở đây có nguồn tài nguyên khoáng sản khổng lồ đã vô cùng ngạc nhiên.