Uông Xưởng Công

Chương 454: Chương </span></span>454SẮC ĐÊM RỰC RỠ



Trong những chiếc đèn hoa đăng đẹp tuyệt kia, Diệp Tuy nhìn thấy một chiếc đèn thật lớn có kiểu dáng hoa mẫu đơn rất quen thuộc. Nàng vẫn còn có ấn tượng với chiếc đèn này: Đây chẳng phải là chiếc đèn mẫu đơn đã xuất hiện trên đường Trường Long khi trước hay sao? Sao nó lại ở đây?

Dáng vẻ này của nàng giống như một chú thỏ con đang lơ mơ khiến Uông Ấn có thể cảm nhận rõ đúng là nàng đang rất thích, thích vô cùng.

Uông Ấn bước tới gần Diệp Tuy, cầm tay nàng lên, nhếch khóe môi và nói: “Cô gái nhỏ, bổn tọa đã nói rồi, bổn tọa muốn cùng nàng ngắm đèn hoa đăng… Chúng ta đi thôi!”

Trước đó, hắn đã lệnh cho đề kỵ đến tìm phủ doãn Kinh Triệu là Tần Phưởng, bảo ông ta gửi những chiếc đèn hoa đăng lóng lánh hoa lệ sau lễ hội hoa đăng tới Đề Xưởng. Sau đó, chọn ra những chiếc đèn đẹp nhất trong số đó, để các thợ thủ công của Đề Xưởng sửa sang thêm rồi mang về treo trong phủ nhà Uông.

Uông đốc chủ không chỉ quyền cao chức trọng mà còn cực kỳ giàu có. Vì phu nhân của mình, hắn giăng đèn hoa đăng khắp cả phủ nhà họ Uông chỉ để tái hiện lại khung cảnh hội hoa đăng trên đường Trường Long ngày hôm đó.

Đây chính là lý do vì sao hắn nhất định muốn dẫn Diệp Tuy ra ngoài, cũng là muốn cho nàng niềm vui bất ngờ.

Nhìn người đàn ông được ánh đèn hoa đăng tôn lên càng trở nên tuấn mỹ hơn, Diệp Tuy chợt hiểu rõ tất cả tấm lòng của hắn. Nàng cảm thấy vô vàn niềm vui và sự ngọt ngào dâng lên trong tim. Nàng nhìn bàn tay mình đang được Uông Ấn nắm lấy, giống như thời điểm đang ở trên đỉnh Xu Vân, hoàn toàn không giãy ra mà để mặc hắn nắm như vậy suốt.

“Đại nhân, tối hôm ấy, lúc ở trên đường Trường Long, ta vẫn luôn nghĩ nếu có đại nhân đi ngắm hoa đăng cùng ta thì thật tốt biết bao!” Diệp Tuy nhìn bàn tay hai người đang đan lấy nhau, chậm rãi nói.

Uông Ấn không thể cùng nàng ngắm đèn hoa đăng trong tết Nguyên tiêu khiến nàng thấy rất tiếc nuối. Nhưng khi đó hắn đang ở Lĩnh Nam nên không thể làm khác được.

Có điều nàng không ngờ rằng cảnh đã qua còn xuất hiện trở lại, hơn nữa càng khiến nàng cảm thấy vui sướng và bất ngờ hơn.

Lòng nàng dâng lên niềm xao động, có vui vẻ, có ngọt ngào, nhiều hơn cả là cảm xúc khó nói thành lời.

Nàng cảm thấy, đời này có hắn bầu bạn là đã mãn nguyện và yên ổn rồi.

Đèn hoa rực rỡ như ban ngày, những phồn hoa lóng lánh phản chiếu nên sự hưng thịnh của phủ nhà họ Uông lúc này, cũng phản chiếu niềm vui sướng hân hoan nơi đáy lòng Diệp Tuy.

Nàng nhìn thấy trái tim mình, cũng nhìn thấy trái tim của Uông Ấn.

Thời gian ngọt ngào, hạnh phúc luôn trôi qua thật nhanh, dù Uông Ấn và Diệp Tuy đều âm thầm hi vọng rằng thời gian có thể dừng lại ở thời khắc này, nhưng sắc đêm rực rỡ vẫn trôi qua.

Chỉ dụ của Vĩnh Chiêu Đế đã khuấy động sự yên bình tĩnh lặng của phủ nhà họ Uông.

Sáng sớm, nội thị trong cung đến phủ nhà họ Uông truyền khẩu dụ, nói rằng hoàng thượng cho mời Đốc chủ đại nhân lập tức vào cung.

Lúc thấy nội thị trong cung, Uông Ấn hơi ngạc nhiên.

“Đại nhân, chẳng phải ngài nói là đã bẩm báo lên hoàng thượng sao? Tại sao hoàng thượng cho triệu gấp thế này?” Diệp Tuy lo lắng hỏi.

Nàng không biết chuyện của Nam Khố nên đương nhiên không biết việc Đề Xưởng để xảy ra sơ suất trong công tác kiểm tra giám sát Nam Khố, lại càng không biết chuyện Vĩnh Chiêu Đế đã mấy lần gửi chỉ dụ bảo Uông Ấn mau chóng hồi kinh.

Lẽ ra, Uông Ấn đã về đến Kinh Triệu thì phải vào cung bẩm báo là lẽ dĩ nhiên. Song, không hiểu vì sao trong lòng Diệp Tuy cảm thấy có điềm không lành nên nhịp tim đập khá nhanh.

Nàng không biết có phải bởi sắc đêm lộng lẫy đêm qua quá đẹp, nàng vẫn còn đang đắm chìm trong tâm trạng vui vẻ hay không mà bây giờ nghe thấy khẩu dụ của Vĩnh Chiêu Đế, chẳng khác gì đột nhiên phải tỉnh dậy từ trong giấc mộng đẹp.

Nàng không hề thích cảm giác này.

“Bổn tọa cũng đã định tiến cung. Không có chuyện gì đâu, nàng không cần phải lo lắng.” Uông Ấn đáp và mỉm cười với nàng.

Hắn nghĩ đến chuyện kiểm tra giám sát Nam Khố, hoàng thượng bảo hắn vào cung gấp thế này không phải là để hỏi tội sao?

Đây không phải là cách làm việc của hoàng thượng.



Người và cảnh vật trong cung vẫn không có sự khác biệt gì. Trước khi đi vào điện Tử Thần, Uông Ấn dừng lại trước cửa điện chốc lát. Những nội thị đứng hầu không dám nhìn sang thủ lĩnh của họ mà vẫn đứng nghiêm, hơi cúi đầu xuống, không nhúc nhích.

Phó thủ lĩnh nội thị Phòng Bảo bước ra, vừa trông thấy Uông Ấn liền cười tít mắt, nói: “Đốc chủ đến rồi, mau mời vào! Hoàng thượng vẫn chờ đốc chủ mãi!”

Nhìn nụ cười trên mặt Phòng Bảo, Uông Ấn khẽ gật đầu, sau đó cất bước đi vào.

Nếp nhăn hai bên cánh mũi Vĩnh Chiêu Đế vẫn hằn sâu, vẻ mặt không phân biệt được vui buồn hay giận dữ. Ông ta chỉ nói: “Chuyện ở Nam Khố, vất vả cho ái khanh rồi.”

Lúc nói chuyện, ông tỉ mỉ quan sát Uông Ấn, thấy hắn dường như gầy đi không ít, trên mặt mang theo vẻ mệt mỏi gió sương, trong mắt có tơ máu đỏ thẫm, xem ra đã lâu không được nghỉ ngơi tử tế.

Vĩnh Chiêu Đế đã từng thân chinh dẫn binh nên biết nỗi vất vả của việc hành quân cấp tốc. Hiện tại, Uông Ấn còn hồi kinh sớm hơn bình thường mấy ngày, đương nhiên là không cần phải nói kĩ về những khó khăn gian khổ đã trải qua.

Uông Ấn vội vã trở về như vậy chắc hẳn là nóng lòng muốn báo cáo đây mà.

Vĩnh Chiêu Đế nhớ tới chỉ dụ mình đã cho gửi đến đạo Lĩnh Nam trước đó trong lòng quả thật rất muốn biết tình hình cụ thể của Nam Khố.

“Bẩm hoàng thượng, đây là chức trách của vi thần, sao lại nói là vất vả? Hoàng thượng, lần này các quan viên của Nam Khố về cơ bản đã được thay đổi một lượt, bọn họ đều được giám sát. Thần để một số đề kỵ ở lại Lĩnh Nam để có thể kiểm tra bất cứ lúc nào…”

Tạm thời Uông Ấn vẫn để Thẩm Trực ở lại đạo Lĩnh Nam. Mặc dù Thẩm Trực đi đứng bất tiện nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo, có thể dẫn đề kỵ đến hỗ trợ cho Quan Hàn Tùng và Trương Hào Đoan từng bước hoàn thiện Nam Khố.

Vẫn cần một thời gian nữa.

Sau khi nghe Uông Ấn báo cáo xong, Vĩnh Chiêu Đế trầm ngâm hồi lâu rồi hỏi: “Ái khanh, trước đây Đề Xưởng đều kiểm tra đôn đốc Nam Khố vào mùa thu hằng năm, sao lại không phát hiện ra những vấn đề này? Dưới sự kiểm tra giám sát của Đề Xưởng mà vẫn có thể xảy ra vụ án này, trẫm cảm thấy hết sức thất vọng.”