Uông Xưởng Công

Chương 462: Chương </span></span>462ẨN NẤP



Diệp Tuy không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra với Uông Ấn, lại càng không biết hắn đã sắp xếp gì cho Cầu Ân. Nhưng nàng phát hiện ra vẻ mệt mỏi lúc trước của Uông Ấn đã biến mất. Kiểu tự tin mạnh mẽ một cách thành thục, thấy Thái Sơn sụp đổ trước mắt mà không đổi sắc mặt đã trở lại với Uông đốc chủ.

Vì thế, Diệp Tuy từng tò mò hỏi Uông Ấn rằng: “Đại nhân, chẳng lẽ hoàng thượng đã thu hồi ý chỉ?”

Uông Ấn lắc đầu đáp: “Miệng vàng của hoàng thượng đã mở thì sao có thể thu hồi mệnh lệnh? Những ngày này, bổn tọa sẽ bàn giao lại một số công việc cho Nghi Loan Vệ, có lẽ sẽ rất bận.”

Diệp Tuy bèn nói: “Tâm trạng của đại nhân hình như rất tốt, vậy chuyện này sẽ không trở thành điều đáng lo nghĩ phải không?”

Uông Ấn lắc đầu, vẻ mặt không thay đổi nhưng giọng điệu đã có phần nghiêm túc: “Chuyện này là việc lớn của Đề Xưởng. Đây mới chỉ là khởi đầu mà thôi. Sau này Đề Xưởng chắc chắn sẽ bị rung chuyển. Nhưng bổn tọa đã có sắp xếp, nàng không cần phải sợ.”

Suy cho cùng hắn chỉ giăng một tấm lưới mà thôi. Sự tình bây giờ không được coi là tốt lắm nhưng hắn đã nhìn thấy mục tiêu. Đối với Uông đốc chủ mà nói, một khi đã có mục tiêu thì tất cả những rắc rối sẽ không còn là rắc rối nữa.

Giống như việc Tam Tỉnh cùng tồn tại, chỉ cần có sự sắp xếp và bố trí thì theo thời gian, tình hình về sau sẽ không đến nỗi nào.

Hắn nhìn thấy được mục tiêu là nhờ cô gái nhỏ nhắc tới người tên Cầu Ân này.

Hiện tại, Uông Ấn chưa nhìn thấy được kết quả sự sắp xếp của mình, nhưng bởi vì đã có Cầu Ân nên hắn tin rằng mọi thứ sau này sẽ ổn cả.

Dù cuối cùng Đề Xưởng sẽ bị tiêu diệt, dù… hắn sẽ bỏ mạng nhưng sẽ không gây ra hỗn loạn quá lớn, tình hình sẽ theo hướng hắn đã vạch ra. Hắn tuyệt đối sẽ không để Đề Xưởng bị sụp đổ và sẽ không để nhiều đề kỵ không có nơi để trở về như vậy.

Tuy rằng hắn chưa bao giờ sợ chết, nhưng sẽ không ngu xuẩn đến nỗi gặp nguy cơ mà vẫn ngây ngốc chờ chết. Đây không phải là tác phong của hắn.

Vả lại, bên cạnh hắn bây giờ còn có cô gái nhỏ.

Uông Ấn nhìn Diệp Tuy, trong mắt chứa chan ý cười dịu dàng.

Hắn phải giữ tính mạng của mình vì nàng, vì Đề Xưởng.



Bấy giờ, trong cung Khôn Ninh, Vi hoàng hậu cau mày, nhìn Lục Cầm và trầm giọng hỏi: “Tin tức thật sự tốt như vậy sao? Hoàng thượng đã khiển trách Uông Ấn, còn để cho Nghi Loan Vệ nhúng tay vào công việc của Đề Xưởng?”

“Vâng, nương nương, đúng thế! Quốc cữu gia cũng nói gần đây đại tướng quân của Nghi Loan Vệ và Uông Ấn qua lại rất thân thiết, chắc hẳn là vì việc này.” Lục Cầm đáp.

Tin tức này là do một nội thị của cung Khôn Ninh được bố trí ở bên cạnh hoàng thượng đưa tới.

Nội thị này trước kia chỉ ẩn nấp trong điện Tử Thần, xưa nay chưa từng truyền tin tức gì. Lần này chắc hẳn là tình huống nghiêm trọng.

“Vậy tại sao hoàng thượng lại khiển trách Uông Ấn? Chuyện Nghi Loan Vệ tham gia vào công việc của Đề Xưởng là sao?” Vi hoàng hậu hỏi tiếp.

“Điều này… nô tỳ cũng không biết.” Lục Cầm trả lời, cũng cho rằng tin tức này có phần không đáng tin cậy.

Trong tin tức gửi tới chỉ nói rằng hoàng thượng đã khiển trách Uông Ấn, Nghi Loan Vệ sẽ nhúng tay vào công việc của Đề Xưởng, nhưng lại không nói đến những nguyên nhân.

Vi hoàng hậu dựa vào gối mềm, nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Đi điều tra tiếp, nhất định phải xác nhận được tính chân thực của chuyện này!”

Nghe nói Uông đốc chủ và đại tướng quân của Nghi Loan Vệ qua lại thân thiết, trong lòng Vi hoàng hậu đã chắc chắn việc này là giả. Nếu như công việc của Đề Xưởng bị người khác nhúng tay vào thì với tính tình của Uông đốc chủ nhất định sẽ không chịu để yên, sao lại còn có thể qua lại thân thiết với đại tướng quân của Nghi Loan Vệ?

Tuy nhiên, bà ta có lòng tin rất lớn với quân cờ kia. Quân cờ đó tuyệt đối sẽ không phản bội cung Khôn Ninh, tuyệt đối sẽ không đưa ra tin tức giả.

Quân cờ đó đã nói vậy thì sự tình tất có tính chân thực của nó. Rốt cuộc ẩn ý bên trong là gì, và đến cùng là chuyện gì đã xảy ra?

Lục Cầm vâng lệnh, khi đang định lui ra ngoài lại nghe thấy Vi hoàng hậu lên tiếng dặn: “Từ từ đã! Gửi tin tức này tới nhà họ Cố, bảo người nhà họ Cố chú ý sát sao đến động tĩnh của Đề Xưởng, đoán định xem việc này là thật hay giả.”

Nhà họ Cố hiện nay đã có người vào Trung Thư Tỉnh nên sẽ nắm bắt tức tức ngày càng nhanh nhạy hơn.

Nhà họ Cố rất nhanh chóng đã nhận được tin tức của cung Khôn Ninh. Trong thư phòng, Cố Chương nói ra mệnh mệnh bí mật của Vi hoàng hậu rồi hỏi Cố Sùng và Cố Kính Chỉ: “Ông nội, Nhị thúc, theo hai người thì chuyện này có phải là thật không?”

Cố Sùng đã tới Kinh Triệu, Cố Chương cảm thấy vững tâm nên làm việc càng ngày càng thong dong.

Cố Sùng và Cố Kính Chỉ thoáng nhìn nhau. Sau cùng, Cố Sùng nói: “Theo Chương nhi thấy thì chuyện này là thế nào?”

Cố Chương ngẫm nghĩ rồi đáp: “Trước đó, Uông Ấn đã tới đạo Lĩnh Nam dẹp loạn, hiện tại loạn bách bộ tại đạo Lĩnh Nam đã lắng xuống. Nhưng hoàng thượng lại không ban thưởng gì cho Uông Ấn, điều này rất không bình thường. Hoặc là Uông Ấn đã làm hỏng việc, hoặc là hoàng thượng có dự định khác.”

Cố Chương vô cùng để ý đến tình hình của Uông Ấn. Hắn ta vốn dĩ còn tưởng rằng sau khi Uông Ấn từ đạo Lĩnh Nam trở về sẽ càng được hoàng thượng coi trọng hơn và cục diện sẽ bất lợi với hắn ta hơn.

Không ngờ, sau khi Uông Ấn hồi kinh lại không nhận được ban thưởng, mọi thứ có liên quan đến Uông Ấn đều hết sức yên bình.

Hắn ta vốn lấy làm hoài nghi, bây giờ lại nhận được tin tức này của hoàng hậu, suy nghĩ trong lòng càng nhiều thêm.

Hồi lâu sau, Cố Sùng mới vuốt râu và nói: “Nếu vậy thì đây là chuyện tốt đối với nhà họ Cố. Cho dù không phải là thật cũng chẳng sao. Kính Chỉ, tìm con cháu trong gia tộc đến hỏi về tình hình của Nghi Loan Vệ đi.”

Tham gia vào Nghi Loan Vệ toàn con em các nhà quyền quý. Năm trước, thời điểm Nghi Loan Vệ tổ chức tuyển chọn, nhà họ Cố cũng có con em được chọn vào. Bây giờ là lúc để bọn họ cung cấp tin tức và phát huy tác dụng rồi.

Cố Kính Chỉ gật đầu, không khỏi nghĩ đến tình hình của Nghi Loan Vệ.

Cả ba người trong thư phòng nhất thời đều im lặng.

Còn trong một cung điện nào đó ở trong cung, một phi tử vừa tỉ mỉ tô lại bông hoa vừa hỏi: “Tin tức đã được truyền đến cung Khôn Ninh rồi chứ?”

Vị phi tử này xinh đẹp nhưng khóe mắt đã có nhiều nếp nhăn, trông cũng đã có tuổi. Song giọng nói của bà ta rất trong trẻo thánh thót, hệt như nước suối mùa hè róc rách chảy.

Một cô cô có dung mạo bình thường trả lời: “Bẩm nương nương, đã truyền tin tức đến cung Khôn Ninh như nương nương sai bảo.”

Vị phi tử khẽ gật đầu, tô màu đen lên thân con chim.

Ngay sau đó, con chim liền trở nên vô cùng sống động như thể sắp bay ra ngoài, khiến vị phi tử nhếch khóe miệng đầy thỏa mãn.

“Rất tốt! Không được để cung Khôn Ninh biết chuyện xảy ra ở Nam Khố nhưng có thể nói ra việc Uông Ấn đã bị thất thế. Trong triều không thiếu kẻ có bụng dạ, chắc hẳn sau này mọi người sẽ ngày càng biết rõ tình thế của Đề Xưởng.” Vị phi tử lạnh nhạt nói.

Bà ta không có thiện cảm, cũng không có ác cảm với Đề Xưởng. Chỉ là, thỉnh thoảng con quái vật khổng lồ Đề Xưởng này động đậy một chút sẽ tăng thêm rất nhiều niềm vui cho triều đình, đúng không?

Trong phủ nhà họ Diệp, Diệp Tuy hoàn toàn không biết gì về tất cả những việc này. Bấy giờ, phủ nhà họ Uông nhận được tin báo tang.