Uông Xưởng Công

Chương 463: Chương </span></span>463CHẾT



Theo phong tục của Đại An, tin báo tang thường được đưa ra lúc chạng vạng tối.

Đa phần mọi người đều làm việc khi mặt trời mọc, nghỉ ngơi khi mặt trời lặn. Thời điểm ánh chiều tà le lói, hầu hết mọi người đều ở trong nhà. Đây là lúc thích hợp để báo tang.

Ninh An làm người gác cổng của phủ nhà họ Uông nhiều năm như vậy, đã nhận vô số tấm thiệp nhưng vẫn chưa bao giờ nhận được tin báo tang.

Nguyên nhân là vì Uông đốc chủ xuất thân là binh lính mồ côi trong quân ngũ, không thân không thích, đương nhiên xưa nay không có ai đến báo tang.

Bởi vậy, khi nhìn thấy một người mặc toàn y phục màu trắng xuất hiện trước cổng phủ, Ninh An nhất thời không hiểu điều này có nghĩa là gì.

Sau khi nghe thấy là phủ nhà họ Diệp đến báo tang, Ninh An liền nhớ ra phủ nhà họ Diệp là nhà mẹ đẻ của đốc chủ phu nhân. Đây quả thật không phải lời báo tang bình thường.

Ninh An lập tức lấy lại tinh thần, sau đó dẫn người đến báo tang đi tới viện Tư Lai.

Để nhà họ Diệp nghiêm chỉnh đến báo tang như này, có thể thấy người đã mất không hề tầm thường.

Sau khi nghe thấy có người của nhà họ Diệp đến báo tang, Diệp Tuy im lặng một lát rồi mới nói: “Mời người đó vào đi. Nhũ mẫu, người đi chuẩn bị đồ lễ phúng viếng, cứ đưa lễ theo phần của cô nương nhà họ Diệp đã xuất giá là được.”

Quý ma ma gật đầu, sau đó nhanh chóng lấy một ít bạc từ trong kho của viện Tư Lai rồi giao cho gia nhân của nhà họ Diệp đến báo tang.

Gia nhân đó ngoan ngoãn nhận lấy, cảm ơn Diệp Tuy và Quý ma ma, hai mắt đỏ hoe rồi nói rằng còn phải đi đến nhà tiếp theo để báo tang, không nán lại phủ nhà họ Uông nữa.

Diệp Tuy khẽ gật đầu, bảo Quý ma ma tiễn người này ra ngoài.

Lời báo tang này là từ Đại phòng của nhà họ Diệp: Phu nhân Chu thị của Đại phòng nhà họ Diệp, Đại phu nhân xuất thân từ phủ Trường Hưng Hầu đã qua đời.

Phu nhân Chu thị của Đại phòng nhà họ Diệp là bác dâu cả của Diệp Tuy… Cũng coi như là người thân thiết với nàng, chẳng trách lại đến tận phủ nhà họ Uông để báo tang.

Bác dâu cả chết vốn nên xem như người thân qua qua đời, nhưng Diệp Tuy lại không mấy buồn thương. Bởi vì với những việc mà Chu thị đã làm, với mối quan hệ giữa Đại phòng và Tam phòng, thật ra Chu thị không được tính là người thân đối với nàng, nói chính xác hơn thì có thể coi là kẻ thù.

Bây giờ Chu thị đã chết, Diệp Tuy không cảm thấy đau buồn, cũng chẳng cảm thấy bất ngờ.

Hồi năm mới Tết đến, Chu thị đã bệnh nặng. Hiện tại là đầu tuần tháng ba, như vậy Chu thị đã cầm cự được ba tháng, thời gian không hề ngắn.

Diệp Tuy không quan tâm Chu thị đã chết như thế nào, là chết vì bệnh hay có nội tình gì khác. Nàng chỉ biết rằng Chu thị đã chết, và đây là sự thật.

Với nàng mà nói, Chu thị đã không còn là người đáng để quan tâm nữa, mà từ lâu chỉ là người và chuyện của quá khứ đã qua.

Trước khi nhận được tin báo tang, nàng vốn tưởng mình đã coi Chu thị như viên đá từng cản đường và cỏ dại ven đường, trong lòng sẽ không để ý đến bà ta. Thế nhưng lúc này, sau khi nghe tin, lòng nàng vẫn hơi gợn sóng. Không thể nói là bi thương, cũng không thể nói là mừng rỡ mà là một nỗi hoang mang.

Lúc Uông Ấn trở lại viện Tư Lai thì nhìn thấy Diệp Tuy đang ngồi trong phòng. Cô gái nhỏ giống như đang nghĩ về điều gì đó, và dường như có gì đó đang đè nặng trên người nàng.

Hắn bước nhẹ tới, ngồi xuống trước mặt nàng, giọng nói rất dịu dàng: “Cô gái nhỏ, nàng… sao vậy?”

Hắn vừa vào trong phủ đã nghe Ninh An bẩm báo chuyện nhà họ Diệp cho người đến báo tang. Người chết là Chu thị, mà hắn quá rõ bà ta đã từng làm gì với cô gái nhỏ nên cô gái nhỏ sẽ không thương tâm vì cái chết của bà ta.

Nhưng bây giờ nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Tuy, Uông Ấn đang nghĩ có phải mình đã nghĩ sai rồi không…

Tuy nhiên nhìn kĩ thì không phải nàng đang buồn mà là có một sự phiền muộn không thể diễn tả.

Nghe thấy câu hỏi của Uông Ấn, Diệp Tuy mới chậm chạp lấy lại tinh thần: “Đại nhân, ngài đã về? Ồ, hóa ra trời đã tối rồi…”

Diệp Tuy vốn muốn nói là không có việc gì. Nhưng nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Uông Ấn, nhớ đến những thứ vừa lóe lên trong đầu mình, nàng liền trầm lặng.

Cuối cùng nàng vẫn lên tiếng: “Đại nhân, hai năm trước, thiếp vô cùng căm hận Chu thị, chỉ mong bà ta chết sớm. Bây giờ bà ta đã chết nhưng thiếp lại không cảm thấy có gì vui…”

Hai năm trước tại chuồng ngựa Thiên Ân, nàng chống lại ông trời mà quay trở lại, nhớ về những chuyện đã trải qua trong kiếp trước, nghĩ đến Đại phòng từ trước tới nay luôn chèn ép Tam phòng, nghĩ đến anh trai mình vì thế mà bị gãy chân, nàng thật sự đã muốn giết Chu thị.

“Đại nhân. Thiếp đã từng nói với ngài chưa? Hai năm trước, thời điểm Nghi Loan Vệ tổ chức tuyển chọn, Chu thị từng giở thủ đoạn hòng giành lấy vị trí trong Nghi Loan Vệ cho con trai bà ta…”