Uông Xưởng Công

Chương 464: Chương </span></span>464CHẾT NHƯ VẬY



Diệp Tuy chậm rãi nói về những chuyện sau khi mình sống lại.

Khi đó, nàng đã nghĩ nếu không phải Chu thị độc ác như vậy thì Diệp Hướng Chinh chỉ bị thương nhẹ mà thôi chứ sẽ không bị gãy chân.

Về sau chuyện Chu thị thuê đám kẻ cướp hành hung nàng bị bại lộ, bà ta bị đưa vào sống trong Phật đường, còn bị hủy đi dung mạo.

Thấy Chu thị rơi vào kết cục như vậy, nỗi oán giận trong lòng Diệp Tuy đã dịu đi rất nhiều.

Đạo trời có luân hồi, những điều ác mà Chu thị đã làm trong kiếp trước, chính bà ta cũng phải nếm quả báo.

Người đã sống đến kiếp thứ hai như Diệp Tuy không hề sợ báo ứng. Nàng chỉ hi vọng kiếp này có thể bảo vệ những gì mình muốn bảo vệ, cho dù hai tay nàng nhuốm đầy máu cũng không sao cả.

Nàng nghĩ như vậy và cũng làm như vậy. Song, tại sao giờ phút này nàng lại cảm thấy mù mờ vì cái chết của Chu thị?

Nay Chu thị đã chết, có lẽ điều đó đại diện cho sự kết thúc một giai đoạn của kiếp trước.

Uông Ấn thoáng ngẫm nghĩ rồi nắm lấy tay Diệp Tuy, dịu dàng khuyên nhủ: “Cho dù là người thân hay kẻ thù, nhưng khi một người quen mất đi thì trong lòng ít nhiều sẽ cảm thấy hơi băn khoăn. Tham sống sợ chết vốn dĩ chính là bản tính của con người. Có điều, bổn tọa vẫn muốn nói với nàng, chết cũng không có gì đáng để bận tâm, chính bởi có cái chết mà chúng ta mới phải trân trọng cuộc sống hơn.”

Diệp Tuy ngẩng đầu nhìn hắn. Nàng im lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn gật đầu.

Hắn nói đúng, tham sống sợ chết là bản tính của con người. Nàng sợ chết cho nên mới cảm thấy hoang mang và phiền muộn bởi cái chết của Chu thị.

Chu thị của Đại phòng luôn chèn ép và lấn át Tam phòng cuối cùng đã chết. Việc này cũng có nghĩa là những bất công trước đây của nhà họ Diệp đã kết thúc.

Nhưng Diệp Tuy không ngờ, cái chết của Chu thị không chỉ bất thường mà sẽ còn mang tới tai họa lớn cho nàng đến vậy.

Việc phu nhân của Đại phòng nhà họ Diệp qua đời đã gây nên sóng nước không lớn cũng không nhỏ tại Kinh Triệu. Nhà họ Diệp là danh gia vọng tộc, hiện tại đang làm quan ở Kinh Triệu có thị lang Lễ Bộ cấp tứ phẩm, và thị lang Trung Thư Thượng Thư. Ở Kinh Triệu đầy quyền quý này, những gia đình như nhà họ Diệp nhiều như cá diếc qua sông, dường như chẳng là gì cả. Nhưng lại không phải gia đình bình thường, có nền móng gia tộc vững chắc, không giống như những nhà quan viên nhỏ thông thường.

Lúc nghe được tin phu nhân của Đại phòng nhà họ Diệp bị bệnh qua đời, rất nhiều phu nhân đã cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Trong trí nhớ của các vị phu nhân, phu nhân của Đại phòng nhà họ Diệp là người đoan trang hiền thục và khỏe mạnh, trông trẻ trung hơn các phu nhân của những quan viên khác. Bọn họ nghe thấy tôi tớ theo hầu nhắc thì mới phát hiện ra đã rất lâu rồi Chu thị chưa xuất hiện tại những dịp xã giao ở Kinh Triệu.

Hóa ra Chu thị bị bệnh một năm trước, bệnh tật triền miên suốt một năm mới qua đời. Điều này quả thật cũng không xem như là đột ngột.

Chỉ tiếc nỗi, vị phu nhân của Đại phòng nhà họ Diệp này tuổi tác vẫn còn rất trẻ mà đã qua đời.

Những nhà có quan hệ thông gia với nhà họ Diệp như nhà họ Vạn là thiếu khanh Đại Lý Tự, nhà họ Đường của phủ Lâm Xuyên Hầu cũng biết tin tức Chu thị bị bệnh. Nhưng bọn họ đều không ngờ rằng bà thông gia lại qua đời nhanh như vậy, đồng thời cảm thấy thương tiếc khôn nguôi và cũng an ủi cháu dâu, con dâu nhà mình bớt đau buồn.

Diệp Thân đang mang thai nhưng chưa lộ rõ bụng. Để cho cẩn thận và để phô bày cảm giác tồn tại rõ rệt trước mặt những thiếp thất của Đường Thủ Tĩnh, nàng ta luôn đỡ eo, tỏ rõ việc mình mang thai đặc biệt nhường đến nào.

Bởi vì nàng ta đã hoài thai nên mẹ chồng nàng ta là Tiền thị không nói gì nữa, nhưng chị em dâu của nàng ta lại rất hay nói xấu sau lưng.

Bấy giờ, sau khi nghe thấy có người nhà họ Diệp đến báo tang, mặc dù người của phủ Lâm Xuyên Hầu thể hiện sự đau buồn, Tiền thị cũng khuyên Diệp Thân nén bi thương, phải chú ý cẩn thận thai nhi trong bụng, nhưng hai người chị dâu của Diệp Thân lại nói những lời rất khó nghe.

Không ít những lời họ nói riêng với nhau như “con gái của người đàn bà bị chết, gia đình xúi quẩy” đã truyền đến tai Diệp Thân.

Nghe xong, đương nhiên là nàng ta vừa cảm thấy xót xa vừa tức giận. Nàng ta rơi nước mắt, hai mắt đỏ rực như sắp phun ra lửa.

Cho dù ở Phật đường, nàng ta không dám nhìn về phía mẹ mình, nhưng nay bà đã mất, nàng ta chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, trong lòng có nỗi bi thương không nói nên lời.

Nhưng người trong phủ Lâm Xuyên Hầu đã nói thế nào? Những chị em dâu của Diệp Thân lén châm chọc người mẹ đã chết của nàng ta. Những kẻ như thế còn là con người sao?

Phủ Lâm Xuyên Hầu là nhà công thần tước vị cha truyền con nối mà lại cưới được nàng dâu như thế này.

“Phu nhân, người đừng quá đau buồn, cũng không cần phải tức giận vì những người đó. Điều quan trọng nhất của phu nhân bây giờ là thai nhi trong bụng. Đại phu nhân đã đi rồi, đối với bà mà nói, đây có lẽ cũng là một chuyện tốt…” Nha hoàn Ngô Chi nói với nàng ta.

Ngô Chi là nha hoàn mà Diệp Thân dẫn theo từ nhà mẹ đẻ tới nhà chồng, nàng ta vẫn luôn đi theo bầu bạn bên cạnh Diệp Thân. Người của phủ Lâm Xuyên Hầu có lẽ không biết về tình hình của Chu thị ở trong Phật đường nhà họ Diệp rốt cuộc là như thế nào, nhưng Ngô Chi thì lại biết rất rõ.

Thành thật mà nói, Chu thị đã thành như vậy, chết sớm hơn lại đỡ phải chịu giày vò.

Dù sao Chu thị cũng không thể ra ngoài gặp mọi người, bà ta đã không giúp được gì cho nhà họ Diệp, cho Diệp Thân nữa, chết rồi thì sẽ không phải chịu sự chê cười của người khác. Ở phương diện này thì đây có lẽ là chuyện tốt đối với Diệp Thân.

Diệp Thân cắn môi, nén nước mắt, sau đó nhẹ nhàng xoa bụng mình.

Ngô Chi nói đúng, nàng ta không thể quá buồn thương, thai nhi trong bụng mới là điều quan trọng nhất hiện giờ của nàng ta.

Mẹ nàng ta đã chịu nhiều giày vò như thế, có lẽ chết rồi cũng là một sự giải thoát. Nhưng…

Nhưng trong lòng nàng ta vẫn có nỗi thương cảm khôn tả cùng với sự phẫn nộ không nói được thành lời.

Nàng ta nghiến răng, cuối cùng hung dữ bật ra một câu: “Diệp Tuy!”

Nàng ta nhất định sẽ không bỏ qua cho Diệp Tuy, nhất định sẽ không bỏ qua!