Uông Xưởng Công

Chương 501: Chương </span></span>501CHỨNG THỰC



Đúng vậy, tuy chồng của Diệp Vân là Vạn Triệu Tiên nói rằng cái chết của Diệp Hướng Chinh không chắc là do Đề Xưởng gây ra, và rất có khả năng là do người khác đã giở trò để vu oan giá họa cho Đề Xưởng.

Thế nhưng trong lòng Hứa Vân, Diệp Hướng Chinh đã bị Đề Xưởng giết chết. Chỉ có nhận định như vậy thì sự áy náy trong lòng nàng ta mới vơi đi phần nào, thì sự thù hận trong lòng nàng ta mới mới có chỗ tồn tại.

Nếu không, nàng ta không thể nào tha thứ được cho chính mình.

Lúc này, nàng ta đứng đây và nhớ về từng lời nói, từng hành động của Diệp Hướng Chinh. Nàng ta nhớ đến người em trai ruột từng thông minh nhường nào, nhớ đến người em trai sau khi nghe đề nghị của nàng ta, dường như cả người đều giống như sống lại, không còn là dáng vẻ vô tri vô giác trước đó nữa.

Lúc đó Diệp Hướng Chinh đã cam đoan với nàng ta rằng: “Tỷ, đệ nhất định sẽ đi đánh trống Đăng Văn, nhất định sẽ đòi lại công bằng cho mẹ chúng ta.”

Hơn nữa, Diệp Hướng Chinh còn nói với ánh mắt kiên quyết: “Tỷ, sau khi việc này kết thúc, đệ sẽ không say xỉn nữa. Xin tỷ yên tâm. Đệ nhất định sẽ làm lại cuộc đời.”

Diệp Vân không biết lý do Diệp Hướng Chinh đảm bảo sẽ làm lại cuộc đời là bởi vì y cho rằng sau những chuyện này, Diệp Hướng Ngu có một người mẹ giết hại người thân thì chắc chắn sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Chỉ khi Diệp Hướng Ngu bị hủy hoại, Diệp Hướng Chinh mới cảm thấy thoải mái. Đó mới là cơ hội trở mình của y, cũng là ranh giới mà bản thân y cho rằng để lột xác.

Nào ngờ, sau khi đi đánh trống Đăng Văn, Diệp Hướng Chinh lại bị giết chết. Sau khi không còn mẹ, nàng ta lại mất đi một người thân là em trai ruột của mình.

Tất cả những chuyện này đều do Đề Xưởng.

Nàng ta thầm nhủ: Đệ đệ, tỷ nhất định sẽ trả thù cho đệ. Tỷ sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nào trong bọn họ.



Lúc này, Diệp Tuy đã về đến phủ nhà họ Uông. Nàng nói với Uông đốc chủ về những manh mối mà Diệp Hướng Ngu đã nói.

“Đại nhân, đám sơn tặc kia chắc hẳn là do Diệp Hướng Chinh thuê, sự việc đã không cần phải bàn cãi. Chuyện này xảy ra trước khi Diệp Hướng Chinh đánh trống Đăng Văn. Nhưng tại sao y phải làm thế?”

“Cô gái nhỏ, nàng quên vì sao hồi đó Chu thị phải vào ở trong Phật đường sao? Khi ấy bà ta đã tìm đến bọn sơn tặc. Chuyện mà bà ta làm có lẽ đã để lại ấn tượng sâu sắc cho Diệp Hướng Chinh, khiến y cho rằng việc thuê đám sơn tặc sẽ không có sai sót.”

Uông Ấn không biết có phải Diệp Hướng Chinh bị ảnh hưởng bởi Chu thị nên mới thuê đám sơn tặc phục kích Diệp An Thế hay không. Có điều, sơn tặc đúng là một chiêu bài rất hay, rất nhiều người sẽ dùng tới cách này.

Diệp Hướng Chinh chỉ là một công tử trong nội trạch, sức người và nguồn lực đều có hạn. Việc y tìm đến đám sơn tặc cũng không quá khó hiểu.

“Tuy nhiên, bổn tọa vẫn sẽ cho đề kỵ điều tra cẩn thận, xem thường ngày Diệp Hướng Chinh hay qua lại với ai.”

Diệp Tuy thoáng ngẫm nghĩ rồi hỏi Uông Ấn: “Đại nhân, ngài cho rằng người được Diệp Hướng Chinh tin tưởng như vậy, liệu có phải là Diệp Vân không?”

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy Diệp Vân có vấn đề. Nhưng Diệp Vân thương yêu Diệp Hướng Chinh là thế, sẽ không thể đẩy y vào chỗ chết được. Đây quả thật là một mối hoài nghi khó lý giải.

“Có nghi vấn thì chứng thực là được rồi.” Uông Ấn thản nhiên đáp.

“Chứng thực?” Diệp Tuy lẩm bẩm. Ngay sau đó hai mắt nàng liền sáng lên: “Đúng vậy, đại nhân nói không sai. Phải ra tay từ chỗ của Diệp Vân… Thiếp biết rồi.”

Đương nhiên, việc chứng thực không hề đơn giản. Nàng phải suy nghĩ thật kỹ nên tiến hành ra tay như thế nào từ chỗ của Diệp Vân.

Tối hôm đó, Diệp Tuy cho gọi Triệu Tam Nương đến và dặn dò nàng ta một lượt rồi bảo nàng ta đi làm.

Triệu Tam Nương gật đầu, vâng lệnh rời đi. Diệp Tuy trầm ngâm ở trong phòng.



Mấy ngày liền, Diệp Vân đều gặp ác mộng. Nàng ta mơ thấy Diệp Hướng Chinh với khuôn mặt sưng phù, thất khiếu* liên tục chảy máu, khàn giọng cầu cứu nàng ta.

(*) Thất khiếu: Hai tai, hai mắt, miệng, hai lỗ mũi.

Mỗi lần mơ tới đây, Diệp Vân lại hét lên kinh hãi, sau đó liền tỉnh dậy.

Khi nàng ta mở mắt ra, vẻ mặt tái nhợt, mồ hôi đầy đầu, trong mắt là nỗi hoảng sợ chưa kịp vơi đi.

Hồi lâu sau, nàng ta mới nhớ ra là mình đang nằm mơ, trong lòng vẫn thấy sợ hãi khôn nguôi.

Chinh nhi… Sao nàng ta lại mơ thấy Diệp Hướng Chinh suốt mấy ngày liền?

Thấy Diệp Vân như vậy, ma ma quản sự theo hầu nàng ta bèn nói: “Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân đau lòng em trai mình cho nên mới gặp ác mộng. Cái này gọi là ngày nghĩ gì đêm mơ nấy. Đây là chuyện rất đỗi bình thường. Thiếu phu nhân đừng nghĩ quá nhiều.”

Nghe xong những lời khuyên nhủ và an ủi của ma ma quản sự, Diệp Vân chỉ nhướng khóe môi, gượng cười, còn ánh mắt vẫn mang theo nỗi hoảng hốt.

Hiện giờ cứ đến đêm, nàng ta đã không dám tắt nến khi đi ngủ, còn bảo ma ma quản sự và hai a hoàn ở bên cạnh giường đợi hầu hạ, vậy mà nàng ta vẫn gặp ác mộng, vẫn mơ thấy Diệp Hướng Chinh chảy máu thất khiến và cầu cứu nàng ta.

Đêm nay, nàng ta vẫn mơ thấy ác mộng, thế nhưng không hoảng hốt tỉnh lại như trước nữa mà cứ nhắm nghiền mắt, kêu to: “Chinh nhi, đệ đừng trách tỷ. Tỷ chỉ muốn lấy lại công bằng cho mẹ chúng ta nên mới bảo đệ đi đánh trống Đăng Văn. Nhưng tỷ hoàn toàn không ngờ đề kỵ lại độc ác như thế, lại giết người diệt khẩu. Chinh nhi… đệ nên đi tìm đề kỵ chứ không phải tìm tỷ!”