Khuôn mặt Diệp Vân méo mó, nàng ta tiếp tục hét lên: “Tỷ đau buồn khôn tả vì cái chết của đệ. Chinh nhi, đệ nói cho tỷ biết, là ai đã sát hại đệ? Đệ nói với tỷ đi!”
Diệp Hướng Chinh vẫn chảy máu thất khiếu, khàn giọng nói: “Tỷ, là ai sát hạt đệ, chẳng phải tỷ biết rõ nhất sao?”
Diệp Vân lắc đầu, lẩm bẩm: “Làm sao tỷ lại biết là ai đã giết đệ cho được? Chinh nhi, đệ nói cho tỷ, có phải là đề kỵ, có phải là đề kỵ không?”
Mắt Diệp Hướng Chinh cũng sắp lồi ra, y khàn giọng nói: “Tỷ, vì sao tỷ lại bảo đệ đi đánh trống Đăng Văn? Tỷ, tỷ đã đẩy đệ vào chỗ chết! Tỷ, nước sông lạnh lắm, thật sự rất lạnh…”
Y vừa nói vừa loạng choạng đi về phía Diệp Vân, dường như trên người vẫn không ngừng nhỏ nước.
Tim Diệp Vân đã sắp nhảy ra ngoài. Nàng ta rụt vào góc giường, gào khóc một cách đầy bất lực: “Chinh nhi, tỷ chỉ muốn lấy lại công bằng cho mẹ chúng ta mà thôi! Là tỷ suy nghĩ không chu toàn, muốn Tam phòng không được sống yên ổn nên mới làm hại đệ bị đề kỵ giết! Là tỷ có lỗi với đệ, tỷ xin lỗi đệ!”
Nàng ta bưng mặt, nước mặt lã chã tuôn rơi, cứ luôn miệng nói “tỷ xin lỗi đệ”, “tỷ có lỗi với đệ”.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, Diệp Vân phát hiện tất cả âm thanh đều biến mất, trong phòng rất im ắng, im ắng đến đáng sợ.
Nàng ta bỗng mở mắt ra, hai mắt vẫn đẫm lệ, nhất thời không phân biệt rõ là mình đang trong giấc mơ hay ở hiện thực.
Đúng vào lúc này, nàng ta nghe thấy có người hỏi: “Vân nhi, nàng làm sao vậy?”
Thình lình nghe được giọng nói này, phản xạ đầu tiên của Diệp Vân là co rúm lại, không kìm nén được mà hét to lên.
Nàng ta có cảm giác vai của mình được ai đó giữ chặt. Khi trấn tĩnh nhìn mới phát hiện ra người vừa nói là Vạn Triệu Tiên chứ không phải là Diệp Hướng Chinh, không phải là ác mộng…
Diệp Vân bất giác thở phào, đang định nói gì đó lại phát hiện ra vẻ mặt Vạn Triệu Tiên hơi khác thường, sau đó thì nghe thấy hắn lên tiếng: “Vân nhi, nàng nói có lỗi với Chinh nhi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?”
Trong lòng Diệp Vân cả kinh, nước mắt vẫn lưng tròng, nhưng nàng ta lập tức che giấu và nói: “Tướng công, thiếp… thiếp mơ thấy Chinh nhi. Đệ ấy đến trách cứ thiếp, thiếp cảm thấy mình đã không bảo vệ tốt cho đệ ấy. Thiếp có lỗi với đệ ấy…”
Vạn Triệu Tiên chậm rãi buông tay ra, ngắt lời Diệp Vân: “Vân nhi, vừa nãy ta nghe thấy cả rồi! Ta nghe thấy hết rồi. Là nàng bảo đệ ấy đến phủ Kinh Triệu đánh trống Đăng Văn. Vì sao nàng phải làm như thế? Trống Đăng Văn là thứ mà người bình thường có thể đánh sao? Nàng nói đi, vì sao nàng phải làm như thế?”
Diệp Vân thầm kinh hãi, trái tim treo lơ lửng. Nàng ta không ngờ rằng Vạn Triệu Tiên đã nghe thấy tất cả những gì nàng ta đã nói ra trong mơ.
Nàng ta nên nói thế nào bây giờ? Chồng nàng ta sẽ không thích những việc mà nàng ta đã làm.
Trên mặt Vạn Triệu Tiên dần dần hiện lên vẻ thất vọng. Hắn nhìn Diệp Vân không chớp mắt, lạnh lùng nói: “Nếu không phải Nhụy nhi nói gần đây thần sắc nàng rất tệ, muốn ta bên nàng nhiều hơn thì ta không hề biết những chuyện này… Hóa ra, nguyên nhân nàng gặp ác mộng là như vậy…”
Bởi vì Diệp Vân đang chịu tang mẹ nàng ta nên thời gian này, Vạn Triệu Tiên đều ở chỗ thiếp thất của hắn là Nhụy nhi. Lúc trước, Nhụy nhi nói Diệp Vân khác thường, hắn còn tưởng là Nhụy nhi đang ghen tuông. Không ngờ đúng là Diệp Vân rất khác thường.
Thì ra em vợ của hắn đi đánh trống Đăng Văn lại là do vợ hắn ở phía sau xúi giục.
Nhớ lại dáng vẻ không biết gì trước đây của vợ mình, Vạn Triệu Tiên có cảm giác mình đã bị lừa. Hắn không khỏi có suy đoán khác trong lòng về người vợ xưa nay luôn hiền lành này của mình.
Hắn nhìn nàng ta với ánh mắt thất vọng rồi quay người đi. Giờ phút này, hắn không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.
Ánh mắt thất vọng của Vạn Triệu Tiên giống như mũi kim đâm vào trái tim Diệp Vân. Trong lúc đang sửng sốt và hoảng sợ, nàng ta cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Nàng ta đã đứng vững trong nhà họ Diệp. Chỗ dựa của nàng ta ngoài nhà họ Diệp ra còn có sự cưng chiều của Vạn Triệu Tiên. Nàng ta tuyệt đối không thể để chồng mình cứ như thế mà rời đi được.
Diệp Vân lăn xuống khỏi giường rồi ôm lấy eo Vạn Triệu Tiên, nước mặt ngắn nước mắt dài, đau đớn nói: “Tướng công, tướng công, mẹ thiếp ra đi rất kỳ lạ, việc này chắc chắn không bình thường, nhất định là có liên quan đến Đề Xưởng. Ngoại trừ có thể nghĩ đến việc đánh trống Đăng Văn ra, thiếp còn có cách gì nữa chứ?”
“Thiếp chỉ là một người phụ nữ trong nội trạch, đã nghĩ ra việc này, chẳng lẽ tự mình có thể đi đánh trống Đăng Văn được sao? Tướng công, thiếp không muốn gây phiền toái cho chàng và nhà họ Vạn. Trong tình huống này, thiếp chỉ có thể bảo Chinh nhi đi đánh trống Đăng Văn. Thiếp đâu biết rằng Chinh nhi lại bị người ta hại chết?”
Nàng ta từ từ trượt xuống, khóc đến nỗi không thở nổi, nói đứt quãng: “Tướng công, thiếp còn có cách nào nữa? Tướng công, chàng nói cho thiếp biết đi! Thiếp còn có cách nào nữa? Thiếp… thiếp chỉ là một phụ nữ trong hậu trạch mà thôi…”
Vốn dĩ Vạn Triệu Tiên đã muốn vùng ra và rời đi. Nhưng trông thấy dáng vẻ đau thương này của Diệp Vân, hắn vẫn mềm lòng, không nỡ.
Hắn cúi đầu xuống, đưa tay đỡ Diệp Vân đứng lên và nói: “Vân nhi, nàng đừng quá thương tâm. Ta biết tất cả những điều này đều là bởi cái chết của nhạc mẫu, khiến nàng cảm thất đau buồn. Nhưng mà nàng nên nói cho ta biết chuyện. Nàng bình tĩnh lại đã, đừng khóc nữa…”
Hắn vỗ nhẹ bả vai Diệp Vân, bày tỏ sự an ủi, sự thất vọng và tức giận lúc trước dần dần tiêu tan.
Diệp Vân dựa vào vai Vạn Triệu Tiên, khóc nghẹn ngào không ngớt. Trong tiếng nức nở có nỗi đau thương không lời nào diễn tả, thế nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo và u ám, nàng ta đang không ngừng nghĩ về những việc vừa xảy ra.
Chồng nàng ta đột nhiên xuất hiện, còn nghe thấy những lời nói của nàng ta trong cơn ác mộng… Là ả đê tiện Nghê Nhụy kia bảo Vạn Triệu Tiên đến đây.
Diệp Vân nghĩ tới chuyện mình liên tục gặp ác mộng, thầm biết trong việc này có điều bất thường, nói không chừng lại có liên quan đến ả đê tiện Nghê Nhụy.