Tin tức này được truyền ra từ trong cung và đưa đến phủ nhà họ Uông ngay trong đêm.
Bấy giờ, đêm đã khuya, trong viện Tư Lại chỉ để lại một ánh nến. Vẫn là một đề kỵ bay vọt vào trong phủ nhà họ Uông. Chỉ cần nghĩ thôi là biết sự nguy cấp và quan trọng của tin tức này.
Uông Ấn đang nằm nghỉ ở gian ngoài nhưng vẫn còn chưa ngủ. Sau khi nghe Phong bá bẩm báo, hắn lập tức rời giường và khoác áo, lặng yên bước ra khỏi phòng, đi tới Hạ Nhật Trai.
“Xưởng công, đây là tin tức từ điện Tử Thần đưa ra, mời xưởng công xem.” Đề kỵ còn đang thở hổn hển, bẩm báo với Uông Ấn. Có thể thấy được là đề kỵ đó đã chạy rất gấp.
Uông Ấn liền mở phong thư ra đọc, vẻ mặt lãnh đạm hơi thay đổi. Đám người Phong bá và Niên bá nhìn thấy mà sửng sốt.
Đó là tin tức gì mà có thể khiến chủ nhân của họ lộ ra sắc mặt như vậy?
Uông Ấn không giấu giếm họ, hờ hững nói: “Hoàng hậu nương nương đề nghị với hoàng thượng là thăng bổn tọa làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ… Hoàng thượng hình như đã dao động.”
Nghe thấy câu này, mặt mày Phong bá và Niên bá cũng biến sắc. Bầu không khí trong Hạ Nhật Trai bỗng chốc trở nên ảm đạm.
Phong bá và Khánh bá đang định nói gì đó thì chợt nghe thấy có tiếng bước chân vang lên ở bên ngoài, hộ vệ trong phủ bẩm báo: “Xưởng công, phu nhân đến!”
Hóa ra Diệp Tuy cũng chưa ngủ. Sau khi nghe thấy có cấp báo từ trong cung, nàng quả thật không nén nổi nỗi lo lắng trong lòng nên cũng khoác áo đi tới Hạ Nhật Trai như Uông Ấn.
“Đại nhân… Trong cung có gì không ổn phải không?” Diệp Tuy vừa hỏi vừa bước vào trong phòng.
Trên khuôn mặt thờ ơ của Uông Ấn không biểu lộ nhiều cảm xúc. Nhưng sắc mặt của Phong bá và Khánh bá rất khó coi. Rõ ràng, báo cáo khẩn cấp từ trong cung không phải là tin tức tốt.
Uông Ấn trầm lặng một lát, sau đó khoát tay ra hiệu cho mấy người Phong bá và Khánh bá lui ra ngoài rồi mới nói: “Tối hôm nay hoàng hậu đi đến điện Tử Thần, đề xuất với hoàng thượng thăng bổn tọa lên làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ. Hoàng thượng đã… dao động.”
Mặc dù hoàng thượng nhanh chóng bảo Vi hoàng hậu rời đi và không tiếp nhận đề nghị của hoàng hậu, nhưng qua cử chỉ và sự chần chừ của hoàng thượng, Uông Ấn có thể đoán ra được thái độ của ông ta.
Nghe vậy, đôi con ngươi của Diệp Tuy co lại, hơi thở có phần không ổn định, nhưng nàng không nói gì. Hai tay nàng vô thức nắm chặt lấy áo choàng, chặt đến nỗi mu bàn tay nổi cả gân xanh.
Một đôi bàn tay to lớn và ấm áp lập tức bao bọc lấy tay nàng, giọng nói trong trẻo mát lạnh của Uông Ấn vang lên: “Cô gái nhỏ, đừng hoảng sợ. Hiện tại hoàng thượng còn chưa tiếp thu đề xuất nghị của Vi hoàng hậu.”
Diệp Tuy cúi mặt xuống, nhìn đôi bàn tay đang phủ lên trên tay mình, dần dần cảm thấy đáy lòng dâng lên sự ấm áp.
Nàng ngước mắt nhìn Uông Ấn: “Đại nhân, ngài còn nhớ chứ? Thiếp đã từng nói với ngài, những chuyện mà thiếp biết có liên quan đến Nhạn Tây Vệ…”
Trong kiếp trước, Uông Ấn cũng đảm nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ vào mùa thu năm nay. Và sang năm chính là năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi mốt, Uông Ấn sẽ bỏ mạng bởi trúng mai phục.
Trước đó không lâu, nàng còn từng nói với hắn về những việc này. Lúc ấy, nàng cũng không biết liệu những chuyện đó có xảy ra hay không, bởi vì không hề có dấu hiệu cho thấy Uông Ấn và Nhạn Tây Vệ có liên quan.
Nhưng hiện tại, việc Vi hoàng hậu đề nghị thăng Uông Ấn làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ đã gắn kết hắn và Nhạn Tây Vệ lại với nhau. Vậy thì vòng quay số mệnh của kiếp trước sẽ vẫn y nguyên sao?
Lúc nghe được tin tức này, trong đầu nàng liền xuất hiện hình ảnh Uông Ấn bị vạn tiễn xuyên tim mà chết.
Nàng hít một hơi thật sâu rồi nói: “Đại nhân, tại sao đột nhiên Vi hoàng hậu lại có đề nghị đó? Trong thời điểm này, bà ta ắt hẳn là không có ý tốt. Nhưng đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ… rốt cuộc Vi hoàng hậu và phủ Thừa Ấn Công đang nghĩ cái gì vậy?”
Uông Ấn đã bẩm báo lên hoàng thượng chuyện Tiết Triệu Tôn cung khai, chỉ ra Vi hoàng hậu chính là người đứng đằng sau giật dây. Cho dù trước đây Uông Ấn và Vi hoàng hậu không thể hiện ân oán ra mặt, nhưng với tính tình của Vi hoàng hậu thì hiện tại phải vô cùng căm hận hắn mới là bình thường.
Tuy nhiên, Vi hoàng hậu còn đề nghị thăng hắn lên làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ.
Phải biết rằng, Nhạn Tây Vệ là một trong mười Vệ lớn của Đại An, là Vệ có nhiều binh sĩ trong quân đội Đại An, có vị thế cực kì quan trọng. Một khi Uông Ấn làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ thì sẽ lãnh đạo hơn một trăm nghìn binh sĩ, có địa vị quan trọng nhất trong quân đội.
Uông Ấn là hoạn quan, nếu có thể nhậm chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ thì chính là vinh quang to lớn.
Vi hoàng hậu căm hận Uông Ấn, sao còn có thể mưu cầu vinh quang này cho hắn? Cách làm đó có thể giải quyết được nguy cơ trước mắt cho Vi hoàng hậu sao?
“Binh mã của Nhạn Tây Vệ có nhiều hơn nữa, địa vị có quan trọng nhất thì cũng ở đạo Nhạn Tây xa xôi, cách Kinh Triệu quá xa…” Uông Ấn bình thản đáp.
Nhìn thấy Diệp Tuy đã bình tĩnh lại, hắn chậm rãi buông tay xuống.
Diệp Tuy chợt ngộ ra, nói với vẻ không thể tin được: “Đại nhân, trong mắt của Vi hoàng hậu và phủ Thừa Ân Công, Đề Xưởng còn quan trọng hơn Nhạn Tây Vệ?”
Nghe cách nói của Uông Ấn thì Vi hoàng hậu rõ ràng là muốn đẩy hắn ra khỏi Kinh Triệu… Không, là muốn cắt đứt mối quan hệ giữa hắn và Đề Xưởng!
Nghĩ tới đây, nàng chầm chậm thở dài, nói: “Vi hoàng hậu… đúng là không thể xem thường. Chiêu này quá cao minh!”
Đúng vậy, Nhạn Tây Vệ có hơn một trăm nghìn binh mã, Đề Xưởng chỉ có hơn ba nghìn đề kỵ. Cho dù Đề Xưởng có lợi hại hơn nữa thì cũng không bằng được Nhạn Tây Vệ. Còn Nhạn Tây Vệ là một trong mười Vệ lớn của Đại An. Đề Xưởng thì chỉ là một bộ máy trong triều khiến người ta khiếp sợ.
Bất luận nói từ phương diện nào thì Nhạn Tây Vệ đều tốt hơn Đề Xưởng. Nếu là người bình thường tiếp nhận sự bổ nhiệm này thì chắc chắn sẽ vui mừng như điên.
Thế nhưng đối với Uông Ấn mà nói thì lại hoàn toàn không phải như vậy.
Đối với hắn, Đề Xưởng chính là tay chân của hắn, là tâm phúc của hắn. Một khi hắn rời khỏi Đề Xưởng thì sẽ ra sao?
Đồng thời, Đề Xưởng không có hắn, liệu có còn là Đề Xưởng của hiện tại không?
Đề nghị của Vi hoàng hậu, bất kể là đối với Uông Ấn hay đối với Đề Xưởng thì đều là nguy cơ to lớn.