Uông Xưởng Công

Chương 577: Chương </span></span>577VƯỢT KHÓ TIẾN LÊN



Thật ra những gì Uông Ấn nghĩ trong lòng đều không khác với Diệp Tuy nghĩ là bao.

Cho dù Vi hoàng hậu và phủ Thừa Ân Công có ý gì thì đề xuất này cũng là nguy cơ to lớn đối với hắn và Đề Xưởng.

Bởi vì hắn và Đề Xưởng quá quan trọng đối với nhau.

Uông Ấn chấp chưởng Đề Xưởng đã mười mấy năm. Mặc dù hắn biết bản thân không thể làm đốc chủ Đề Xưởng mãi được, nhưng cũng không ngờ rằng mình sẽ rời khỏi Đề Xưởng trong thời điểm này. Hắn lại càng không ngờ mình sẽ có cơ hội trở thành đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ.

Dù cho Diệp Tuy từng nói với hắn, trong số những việc mà nàng đoán trước, hắn quả thật là đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, và hắn vẫn cảm thấy không có khả năng đó.

Suy cho cùng, vị trí đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ đã bỏ trống một năm nay. Bất luận là hoàng thượng hay là hắn thì cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc hắn sẽ thay vào vị trí này.

Cho đến tận bây giờ, khi Vi hoàng hậu đưa ra đề xuất đó.

Sau khi kinh ngạc ban đầu qua đi, Uông Ấn bắt đầu do dự trong lòng.

Hắn ngẫm nghĩ chốc lát rồi nhìn Diệp Tuy đang lo lắng và nói: “Cô gái nhỏ, đối với bổn tọa mà nói, sở dĩ đề nghị này trở thành nguy cơ là bởi vì hiện tại bổn tọa vẫn còn chưa sắp xếp ổn thỏa con đường đi cho Đề Xưởng…”

Bắt đầu từ năm trước, hắn đã thu xếp đường lui cho Đề Xưởng. Sau khi xảy ra chuyện Trưởng công chúa bị trúng độc, tiến trình này liền tăng nhanh hơn. Tuy nhiên, Đề Xưởng có ba nghìn đề kỵ, đúng là con số quá lớn và quá quan trọng. Phải cần rất nhiều thời gian để bố trí ổn thỏa.

Hiện tại hắn vẫn còn chưa sắp xếp xong.

Với lời đề nghị mà Vi hoàng hậu đưa ra trước mặt hoàng thượng, hắn có vô số cách để có thể khiến hoàng thượng sẽ không tiếp nhận nó. Nhưng hoàng thượng đã có suy nghĩ muốn thay đổi vị trí đốc chủ của hắn, vậy thì sau khi vượt qua được nguy cơ lần này sẽ còn có nguy cơ lần sau.

Mặc dù việc này không thể làm một mẻ khỏe cả đời, nhưng cũng không thể luôn luôn bị người khác truy đuổi sau lưng như thế.

Hắn phải giải quyết được nguy cơ này và còn phải xóa tan sự nghi ngờ vô căn cứ của hoàng thượng.

Trong Hạ Nhật Trai, Diệp Tuy đã ngồi xuống ghế. Nghe thấy vậy, nàng liền trầm ngâm.

Đúng rồi, hoàng thượng đang nghi ngờ Uông Ấn và Đề Xưởng. Đây là điều mà họ đã biết từ lâu, đồng thời đã làm chuẩn bị rất nhiều cho chuyện này.

Diệp Tuy nghiêng người nhìn Uông Ấn, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng.

Nàng phải suy nghĩ thật kĩ, ngẫm lại xem nên làm thế nào với chuyện này.

Cho đến khi trời tang tảng sáng, chân trời xuất hiện một vệt sáng, Diệp Tuy mới đứng lên. Nàng vẫn nắm chặt áo choàng của mình, đi tới trước mặt Uông Ấn rồi nói: “Đại nhân, thiếp cho rằng đại nhân nên nhận vị trí đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ.”

“Cô gái nhỏ, vì sao nàng lại nói vậy?”

Diệp Tuy đã suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều trong đêm nay. Những trải nghiệm trong kiếp trước và những chuyện gặp phải trong kiếp này cứ liên tục xuất hiện trong đầu nàng, đương nhiên chính là Uông đốc chủ.

Kiếp trước, nàng chỉ nhìn thấy Uông đốc chủ hai lần từ xa, chưa từng tiếp xúc với hắn. Ấn tướng lớn nhất về hắn chính là một người có quyền thế ngập trời, thủ đoạn độc ác. Ngoài ra, hắn chết vì bị trúng mai phục vào năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi một, lúc chết bị vạn tiễn xuyên tim.

Kiếp này, tất nhiên giữa nàng và Uông đốc chủ không phải chỉ có sự tiếp xúc đơn giản.

Nàng đã trở thành vợ của Uông đốc chủ, sống cùng hắn mỗi ngày, hòa nhập vào trong cuộc sống của hắn. Nàng chứng kiến, tham gia vào rất nhiều chuyện của hắn, biết rõ Uông đốc chủ là người như thế nào và trải qua những gì.

Uông đốc chủ của Đề Xưởng, xưởng công trong miệng của đề kỵ, là dấu ấn lớn nhất trên người Uông Ấn, cũng là thành tựu mười mấy năm nay của hắn.

Sau khi nghe những điều Uông Ấn nói, nàng vô thức cảm thấy kinh hoàng từng hồi. Bởi vì nàng sợ vận mệnh của kiếp trước sẽ lại xuất hiện, cuối cùng Uông Ấn sẽ chết.

Hắn quan trọng với nàng như vậy, có thế nào nàng cũng sẽ không chấp nhận kết cục là hắn sẽ bỏ mạng, cho dù việc này chỉ là có khả năng thôi cũng không được.

Kiếp trước, hắn cũng đến Nhạn Tây Vệ nhậm chức đại tướng quân vào thời điểm này. Tất nhiên, không phải là Triệu Tổ Thuần xảy ra chuyện vào năm ngoái. Quanh đi quẩn lại, tuy rằng có rất nhiều điều đã thay đổi nhưng tình cảnh này vẫn xuất hiện trước mặt Uông Ấn một lần nữa.

Nàng không biết Uông Ấn trong kiếp trước có sự lựa chọn hay không. Nhưng ở kiếp này, hắn được lựa chọn.

Nàng tin rằng hiện giờ Vĩnh Chiêu Đế vẫn chưa có quyết định cuối cùng, còn Uông Ấn đã nhận được tin tức trước từ chỗ mật thám… Đây chính là cơ hội để lựa chọn của hắn.

Đến cuối cùng, Diệp Tuy nghĩ về việc công chúa Nguyên Khang quản lý Hữu Tàng trong cung, nhớ lại cảm giác với nguyện vọng to lớn trước kia.

Đúng rồi, nàng đã thoát khỏi ảnh hưởng của kiếp trước, không còn bó buộc trong kết cục và những việc của kiếp trước nữa.

Trong chuyện Hữu Tàng trong cung là như vậy, thế thì vào thời điểm Uông Ấn đối diện với sự lựa chọn làm đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ cũng vậy.

Bất luận lựa chọn thế nào đều phải căn cứ vào tình hình thực tế để cân nhắc. Đây là quy tắc mà nàng sớm đã nghĩ kĩ trong lòng.

“Đại nhân, thiếp cảm thấy trước mặt đại nhân và Đề Xưởng hiện nay đều có một vấn đề, đó chính là sự ngờ vực và không tin tưởng của hoàng thượng. Trong tình hình như vậy, nếu đại nhân tiếp nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ, bất kể là đối với đại nhân hay Đề Xưởng thì việc này cũng là một cơ hội để thay đổi.”

Biến bế tắc thành thông suốt. Theo nàng, cơ hội để thay đổi này chính là cơ hội tốt.

Đề Xưởng đã khiến hoàng thượng nghi kị, chủ yếu vẫn là bởi vì Uông Ấn là đốc chủ của Đề Xưởng. Giờ hắn thuận theo lòng đế vương, đi đến Nhạn Tây Vệ, vừa khéo có thể xóa tan sự nghi ngờ của hoàng thượng, đồng thời cũng cho Đề Xưởng cơ hội hít thở.

“Thiếp biết đại nhân không thể rời bỏ Đề Xưởng, Đề Xưởng cũng không rời được đại nhân. Vi hoàng hậu cũng biết điều này nên mới có đề xuất đó. Hoàng hậu chỉ muốn chặt đứt tay chân và tâm phúc của đại nhân mà thôi. Nếu đã như thế thì đại nhân cứ dẫn theo Đề Xưởng đến đạo Nhạn Tây là được rồi…” . Truyện Hot

Theo quan điểm của nàng, đốc chủ của Đề Xưởng chỉ có thể là Uông Ấn. Nàng tin rằng trong lòng những đề kỵ cũng chỉ coi Uông Ấn là xưởng công của bọn họ.

Nếu Uông Ấn đã có thể đưa những binh sĩ trong thao trường ra ngoài, bố trí họ vào các Vệ lớn của Đại An thì đương nhiên cũng có thể làm được với điều này với ba nghìn đề kỵ.

Uông Ấn nhíu mày: “Dẫn theo Đề Xưởng đến đạo Nhạn Tây?”

Diệp Tuy nhìn Uông Ấn, trên mặt hiện lên nét cười. Nhưng lời nói ngay sau đó của nàng lại khiến cho đốc chủ Đề Xưởng là Uông Ấn hắn dậy sóng trong lòng.