Uông Xưởng Công

Chương 581: Chương </span></span>581AI CÓ THỂ TIẾP NHẬN CHỨC ĐỐC CHỦ?



Thấy Tạ Giới im lặng, Uông Ấn hờ hững nói: “Tạ đại nhân, ngài cho rằng ai có thể tiếp nhận chức đốc chủ?”

Tạ Giới đã lăn lộn trong chốn quan trường mấy chục năm, nói đến việc nắm bắt chính xác tình hình trong triều thì không ai trong số các quan viên của triều Đại An có thể bằng được ông.

Chính bản thân Uông Ấn cũng thấy mình không bằng được Tạ Giới.

Hắn muốn biết Tạ Giới sẽ cảm thấy ai thích hợp tiếp nhận chức đốc chủ. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu mà đêm nay hắn đến phủ nhà họ Tạ.

Tạ Giới vẫn không nói gì. Ông vừa mới biết Uông Ấn dự định từ chức đốc chủ, trong lòng vô cùng kinh ngạc, nhất thời đâu nghĩ ra được ai là người có thể tiếp nhận vị trí của Uông đốc chủ cơ chứ?

Ông lại nhìn Uông Ấn lần nữa rồi quyết định ăn ngay nói thật: “Uông đốc chủ, lão phu cho rằng ngoài đốc chủ ra thì không có ai thích hợp để làm đốc chủ của Đề Xưởng hết.”

Một khi Uông Ấn rời đi, Đề Xưởng nằm trong tay người khác thì tất nhiên là không thể kiểm soát nó.

Ngoài Uông Ấn ra, thật sự không có ai thích hợp để làm đốc chủ. Bất luận là đối với tương lai của Đề Xưởng hay đối với tình cảm của đề kỵ thì cũng là như vậy. Tạ Giới tin rằng ba nghìn đề kỵ sẽ không chấp nhận người khác làm xưởng công của họ.

Triều cục không ổn định, đề kỵ lại không chấp nhận. Với điều kiện tiên quyết này, ai có thể tiếp nhận chức đốc chủ đây?

Uông Ấn đón nhận ánh mắt chờ mong của Tạ Giới, gật đầu lần nữa và nghiêm mặt đáp: “Tạ đại nhân, việc này gần như không thể thay đổi rồi.”

Diệp Tuy nói rất đúng, lời đề xuất của Vi hoàng hậu, sự dao động của hoàng thượng quả thật là cơ hội trời cho.

Hắn quyết định phải nắm lấy cơ hội này.

“Tạ đại nhân, lần này bổn tọa đến đột ngột, còn làm phiền Tạ đại nhân nhọc lòng…”

Hắn biết trong một chốc một lát Tạ Giới sẽ không nghĩ ra được đáp án. Hắn còn đang nghĩ hai ngày sau lại đến nhà họ Tạ một chuyến thì không ngờ Tạ Giới giơ tay lên, ngắt lời hắn.

Ông hít một hơi thật sâu rồi nói: “Uông đốc chủ, không dám giấu giếm, trước đây lão phu cũng có nghĩ tới vấn đề của Đề Xưởng, nghĩ về việc ngài không làm đốc chủ nữa thì sẽ thế nào.”

Điều mà ông suy nghĩ chính là xóa bỏ hẳn Đề Xưởng. Nếu đã không còn Đề Xưởng thì chức đốc chủ đương nhiên cũng sẽ không còn.

Hiện giờ xem ra xóa bỏ Đề Xưởng là chuyện không thể. Hoàng thượng sẽ không để tai mắt, để thanh kiếm sắc này biến mất.

“Ngoại trừ ngài ra, cho dù là ai tiếp quản Đề Xưởng thì đề kỵ cũng sẽ không phục. Nếu đã như vậy, lão phu cho rằng cứ để trống chức quan này là được, về sau không phải thiết lập chức đốc chủ nữa. Còn việc chấp chưởng Đề Xưởng, đại nhân thấy hoàng thượng sẽ tín nhiệm ai?” Tạ Giới nói với giọng điệu bình tĩnh lạ thường.

Không đợi Uông Ấn trả lời, ông liền nói tiếp: “Cho dù là ai thì hoàng thượng cũng sẽ không tin tưởng. Nếu đã vậy thì không cần phải cố ý chọn ai đó quản lý Đề Xưởng nữa.”

“Uông đốc chủ, trong số bá quan, không ai dám tiếp nhận chức đốc chủ Đề Xưởng đâu. Người dám đảm nhận chức này chỉ có các hoàng tử…”

Bấy giờ, ánh nến trong thư phòng nhà họ Tạ sáng ngời, phản chiếu rõ nét khuôn mặt già nua của Tạ Giới. Nhưng hình thành nên sự đối lập rõ ràng với nỗi lo lắng trên mặt Tạ Giới lại là sự khoáng đạt trong đôi mắt mờ đục của ông.

Lòng đế vương như vậy, triều cục như vậy. Dù ông là tả bộc xạ Thượng Thư thì cũng không thể làm gì. Song, giữ vững cái tâm của mình, thuận theo tình thế trong triều, tương lai chưa chắc đã quá tồi tệ.

Để vỏ kiếm là Uông Ấn có cơ hội bao lấy thanh kiếm sắc Đề Xưởng lần nữa là những gì mà Tạ Giới có thể làm được vào lúc này.

Nghe Tạ Giới nói xong, Uông Ấn hơi híp mắt lại. Sau đó hắn đứng lên, chắp tay nói với Tạ Giới: “Cảm ơn Tạ đại nhân đã chỉ cho, bổn tọa sẽ ghi nhớ.”

Tạ Giới vừa nói người kế nhiệm là ở trong hoàng tộc. Điều này đã chỉ rõ cho hắn một con đường.

Là một trong số các hoàng tử sao?

Trong số các hoàng tử đã trưởng thành của hoàng thượng, có thái tử, Ngũ hoàng tử, Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử. Người có thể tiếp quản Đề Xưởng nằm ở một trong số họ.

Về phần con đường này có khả thi hay không, thực hiện cụ thể như thế nào, đó chính là việc tiếp theo mà Uông Ấn cần phải suy nghĩ.

Nét mặt Tạ Giới hơi mất tự nhiên. Ông lắc đầu: “Đốc chủ không cần phải nói lời cảm ơn. Thôi, thôi, lão phu không muốn nói gì nữa.”

Ý muốn đuổi khách của ông đã rất rõ ràng. Uông Ấn bèn chắp tay với Tạ Giới lần nữa thay cho lời cảm tạ.

Quả nhiên, hỏi tả bộc xạ Thượng Thư là không sai.

Trước khi rời khỏi nhà họ Tạ, Uông Ấn không kìm được mà hỏi một câu: “Tạ đại nhân, vậy ai có thể tiếp nhận chức tả bộc xạ Thượng Thư?”

Tạ Giới nở nụ cười, đáp: “Việc này hãy còn sớm. Lão phu tuy già nhưng vẫn có thể lăn lộn trong triều một thời gian nữa, có đủ thời gian để từ từ suy nghĩ về người được chọn để thay thế.”

Hơn nữa, chức quan không có chuyện cha truyền con nối, đặc biệt là vị trí tả bộc xạ Thượng Thư. Trong lòng hoàng thượng sẽ có quyết định, đâu cho phép Tạ Giới ông nghĩ nhiều.

Uông Ấn nghĩ ngợi một lát rồi nói ra suy nghĩ trước đây của mình về quyền lực của Tam Tỉnh. Cuối cùng hắn nói: “Tạ đại nhân, bổn tọa cho rằng bất kể là ai tiếp nhận chức tả bộc xạ thì đều có một điểm: Quyền lực của Tam Tỉnh không thể nằm hết ở trong tay một người.”

Tạ Giới nghe xong, ánh mắt nhìn Uông Ấn càng thêm phức tạp và rối rắm. Cuối cùng ông chỉ gật đầu, khoát tay với Uông Ấn: “Lão phu đã biết, mời Uông đốc chủ rời bước!”

Cho đến giờ phút này, rốt cuộc ông đã biết vì sao mình thay đổi cách nhìn về Uông Ấn.

Đúng vậy, Uông đốc chủ quả thật là người thủ đoạn độc ác, nhưng tấm lòng của hắn đối với triều đình cũng đồng nhất với tấm lòng của ông.

Cách nhìn của ông đối với Uông Ấn trước đây ít nhiều vẫn có chỗ sai.

Trong thư phòng, Tạ Giới khẽ thở dài. Ông không biết rằng, trước khi người bạn tốt Khúc Công Độ của ông rời khỏi Kinh Triệu cũng đã cảm khái như thế.