Mấy ngày nay, nàng vẫn bận bịu với chuyện sản nghiệp của phủ nhà họ Uông. Quan trọng nhất trong đó đương nhiên chính là việc sắp xếp cho những binh sĩ của thao trường.
Kể từ sau khi nói những lời đó trong Hạ Nhật Trai vào đêm qua, nàng và Uông Ấn không nói tới chuyện của Đề Xưởng nữa.
Thời gian Uông Ấn ở lại trong phủ quá ít, bọn họ không có cơ hội thảo luận với nhau. Hiện tại nàng vẫn chưa rõ Uông Ấn có suy nghĩ thế nào về đề nghị liên quan đến Nhạn Tây Vệ.
Thời điểm dùng cơm tối, nàng vốn dĩ định nhắc tới chuyện này. Nhưng thấy Uông Ấn vội vàng bèn không lên tiếng nữa.
Hắn bận rộn như vậy là vì Đề Xưởng thì phải? Có lẽ hắn vẫn chưa có quyết định…
Giống như bây giờ, đã qua giờ Tý mà hắn vẫn chưa về. Rốt cuộc hắn đang bận gì vậy?
Nàng đã quen với việc Uông Ấn ở gian ngoài, như thế mới có thể ngủ yên giấc cả đêm. Hiện tại Uông Ấn vẫn chưa về, nàng vẫn luôn đợi hắn.
Diệp Tuy nằm trằn trọc trên giường mãi mà không ngủ được bèn khoác áo rời giường. Nàng ngồi ở gian ngoài xem sổ sách của nhà họ Uông, thỉnh thoảng lại ngước mắt liếc nhìn giường của Uông Ấn.
Lúc Uông Ấn về đến viện Tư Lai, hắn đã nhìn thấy ánh nến trong phòng từ xa. Hắn thầm biết nàng còn chưa đi ngủ và vẫn đang đợi mình.
Nghĩ tới đây, cõi lòng thờ ơ của hắn trở nên nhẹ nhõm, không kìm nén nổi mà cong khóe môi, lập tức rảo bước đi tới trước cửa phòng.
Hắn đẩy cửa phòng ra, quả nhiên nhìn thấy cô gái nhỏ đang cúi đầu xem sổ sách dưới ánh nến. Hắn không sao ngăn được nụ cười bên môi.
Diệp Tuy ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, im lặng mỉm cười. Đôi mắt phượng cong cong cứ như vậy mà nhìn Uông Ấn.
Uông Ấn bước nhanh tới gần nàng, cúi đầu xuống đón nhận ánh mắt chất chứa nụ cười của nàng, trong lòng càng vui sướng. Hắn nói: “Cô gái nhỏ, bổn tọa đã đi thăm tả bộc xạ Thượng Thư – Tạ Giới…”
Cảm nhận được tâm tình của Uông Ấn, Diệp Tuy hơi nhướng môi, mỉm cười hỏi: “Đại nhân, Tạ đại nhân đã nói gì?”
Uông Ấn gật đầu đáp: “Ông ấy đã chỉ ra cho bổn tọa một đường… Bổn tọa đã nghĩ xong việc sắp xếp như thế nào cho Đề Xưởng.”
Nghe thấy Uông Ấn nói tới việc sắp xếp cho Đề Xưởng, Diệp Tuy liền ngồi thẳng người lên. Nàng thôi cười, nghiêm mặt, chăm chú chờ những lời kế tiếp của Uông Ấn.
“Cô gái nhỏ, nàng nói đúng. Đối với bổn tọa mà nói, Nhạn Tây Vệ quả thật là một cơ hội hiếm có. Bổn tọa dự định nắm bắt cơ hội này. Nếu hoàng thượng thật sự để bổn tọa tiếp quản vị trí đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ thì bổn tọa sẽ tiếp nhận nó.”
Ngoại mục đích xóa bỏ sự nghi ngờ của hoàng thượng và để cho Đề Xưởng có cơ hội hít thở ra thì còn có một lý do khác. Hắn xuất thân là binh sĩ mồ côi trong quân ngũ, Nhạn Tây Vệ chính là nơi hắn đã sinh ra và trưởng thành, có ý nghĩa không tầm thường đối với hắn.
Diệp Tuy trầm tư. Trước khi Uông Ấn chưa nói ra quyết định của hắn, nàng đã từng có đủ loại suy đoán. Tuy nhiên khi thật sự xác nhận suy đoán đó rồi, nàng không hề cảm thấy vui mừng vì điều này.
“Đại nhân, ngày thật sự đã nghĩ kĩ chưa?”
Nhạn Tây Vệ đúng là cơ hội tốt hiếm có, nhưng Đề Xưởng quả thật quá quan trọng đối với Uông Ấn. Mà Nhạn Tây Vệ còn có đủ thứ chưa biết. Không ai biết điều gì sẽ xảy ra sau khi hắn đến Nhạn Tây Vệ. Nếu về sau hắn còn gặp bất trắc…
Diệp Tuy hít một hơi thật sâu, quẳng hết những lo lắng và hoài nghi ra sau đầu rồi nhìn Uông Ấn, cười nói: “Đại nhân, nghe ngài nói vậy, thiếp thật sự cảm thấy rất vui. Thiếp vẫn luôn cảm thấy Nhạn Tây Vệ là bước ngoặt của chúng ta. Về sau nhất định sẽ càng tốt hơn hiện tại.”
Tiếp đó, Uông Ấn nói: “Cô gái nhỏ, bổn tọa đi hỏi Tạ Giới là ai có thể đảm đương chức đốc chủ. Ông ấy nói người đó nằm trong số các hoàng tử. Bổn tọa cho rằng Tạ Giới nói rất đúng…”
“Cả bổn tọa và ông ấy đều cảm thấy nên để trống chức đốc chủ Đề Xưởng. về phần mấy vị hoàng tử… Thái tử và Ngũ hoàng tử hẳn là không có khả năng này. Còn lại Cửu hoàng tử và Thập hoàng tử.”
Cửu hoàng tử và Ngũ hoàng tử cùng một mẹ sinh ra, nhưng cả hai vẫn có sự khác biệt. Còn Thập hoàng tử được Vi hoàng hậu nuôi dưỡng, là người của Vi hoàng hậu.
Chuyện đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ chính là đề xuất do hoàng hậu đưa ra. Nếu để Thập hoàng tử chấp chưởng Đề Xưởng thì Vi hoàng hậu tất sẽ gắng sức thúc đẩy việc này.
Uông Ấn đã ngồi xuống đối diện với Diệp Tuy. Hắn vô thức gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, thần sắc vẫn lãnh đạm, quanh người toát ra hơi thở lạnh lẽo.
Bây giờ Diệp Tuy đã biết đây là thói quen khi Uông đốc chủ suy tư. Nàng không quấy rầy hắn, trong thâm tâm cũng đang suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.
Sau khi thấy sắc mặt Uông Ấn nhẹ nhõm, nàng giành nói trước: “Đại nhân, một khi có sự bổ nhiệm này, thiếp chắc chắn sẽ đi theo đại nhân đến Nhạn Tây Vệ.”
Nghe thấy giọng nói hơi nóng vội của nàng, đáy lòng Uông Ấn bất giác xao động. Hắn cười đáp: “Tất nhiên là bổn tọa sẽ dẫn nàng đi cùng rồi.”
“Đại nhân, nếu con đường phía trước đã định thì chúng ta phải trù tính cho tốt chuyện tiếp theo ở Kinh Triệu.”
Cô gái nhỏ nói đúng. Việc hắn muốn làm trước tiên chính là đến gặp Trưởng công chúa điện hạ.