Sau khi Diệp Tuy cầm lấy quyển trận đồ mới nhớ ra bản thân không biết xem.
“Đúng là quyển ‘trận đồ Xuân Đình’ này vô cùng tuyệt diệu. Nhưng suy cho cùng cũng là trận đồ của triều đại trước. Thời gian trôi qua, thế sự cũng thay đổi, dĩ nhiên có thể cải tiến nó.” Uông Ấn từ tốn nói.
Hắn mở quyển “trận đồ xuân đình” ta, giảng giải cặn kẽ những chỗ hắn đã cải tiến cho nàng nghe.
Trước kia, lúc dâng quyển trận đồ này lên cho Vĩnh Chiêu Đế, hoàng thượng đã cho đề kỵ và Kinh Kỳ Vệ dẫn đầu trong việc huấn luyện.
Có điều, thao trường của phủ nhà họ Uông khi trước vẫn quá nhỏ, quyển “trận đồ Xuân Đình” mà hắn đã cải tiến này là nhằm vào những trận chiến quy mô lớn, có thể cần phải dùng đến rất nhiều binh sĩ. Số lượng đề kỵ ở thao trường trong phủ nhà họ Uông quá ít, không phát huy được uy lực.
Cho nên lúc trước hắn chỉ dùng bản do Trì Xuân Đình biên soạn. Còn hiện tại đã tới Nhạn Tây Vệ, nơi này có võ đài rộng lớn, có ba, bốn mươi nghìn binh sĩ. Vì vậy hắn dự định dùng trận đồ mà hắn đã cải tiến.
Cho dù Uông Ấn đã giảng giải kĩ lưỡng nhưng Diệp Tuy vẫn không rõ uy lực của trận đồ sau khi được hắn cải tiến, mà chỉ biết trận đồ này có thể dùng để huấn luyện đội ngũ khổng lồ.
Nàng không hiểu quyển trận đồ này, tuy nhiên nàng lại biết một điều khác.
Nàng đè tay lên quyển trận đồ, nói với vẻ hơi lo lắng: “Đại nhân, chàng dùng ‘trận đồ Xuân Đình’ để huấn luyện binh sĩ, nhất định sẽ tạo nên thanh thế vang dội, cũng sẽ có sự ảnh hưởng sâu sắc đối với Nhạn Tây Vệ… Vậy bên phía hoàng thượng… phải làm sao đây?”
Hoàng thượng đã nghi kị Uông Ấn như thế thì sao lại cho phép hắn huấn luyện binh sĩ?
Mà ở Nhạn Tây Vệ này còn có một Ngu Đản Chi. Ông ta đối đầu với Uông Ấn khắp mọi nơi. E rằng việc huấn luyện binh sĩ sẽ trở thành “thóp” của Uông Ấn, sẽ bị Ngu Đản Chi lợi dụng.
Uông Ấn lắc đầu, thản nhiên nói: “Không đâu, Ngu Đản Chi sẽ không nói gì với những chuyện liên quan đến việc huấn luyện binh sĩ và trận đồ.”
Thấy Diệp Tuy vẫn nghi ngờ, Uông Ấn thoáng ngẫm nghĩ rồi giải thích cho nàng: “Người đã cả đời chinh chiến trong quân đội có tín ngưỡng rất đặc biệt đối với việc huấn luyện binh sĩ và trận đồ, đồng thời cũng hi vọng quân đội sẽ có lực lượng hùng mạnh. Ngu Đản Chi chính là người như vậy, nên ông ta sẽ không nói gì trong chuyện này.”
Uông Ấn cũng có phán đoán của riêng mình về tính cách của Ngu Đản Chi.
Diệp Tuy vẫn lo lắng, lại hỏi tiếp: “Đại nhân, Ngu Đản Chi đã không còn là Trấn Quốc Công của trước đây nữa. Ngay cả chuyện đốt huyện Tịnh Bình mà ông ta cũng làm, lỡ như…”
Uông Ấn mỉm cười với nàng, không nói gì thêm.
Không có “lỡ như”! Hắn quyết định huấn luyện binh sĩ theo quyển trận đồ này.
Quả nhiên, khi Uông Ấn triệu tập các tướng lĩnh của Nhạn Tây Vệ đến sảnh Nghị Sự và tuyên bố sẽ dùng trận đồ để huấn luyện binh sĩ, Ngu Đản Chi chỉ liếc nhìn hắn một cái thật sâu chứ không nói gì hết.
Cho dù không nói lời nào nhưng trong lòng Ngu Đản Chi lại không hề bình tĩnh.
Uông Ấn nhậm chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ được hơn nửa năm, hiện tại cuối cùng đã có động tĩnh, đó chính là dùng trận đồ để huấn luyện binh sĩ.
Ngu Đản Chi biết rất rõ, Uông Ấn đang mượn việc huấn luyện binh sĩ để thật sự kiểm soát Nhạn Tây Vệ. Đó là điều mà hoàng thượng kiêng kị nhất, cũng là điều mà chính ông ta cũng không thể cho phép.
Nhưng giờ phút này, ông ta lại không muốn nói ra lời phản đối.
Trận đồ đó còn là trận đồ cực kì tuyệt diệu. Nó có thể tăng cường sức mạnh của Nhạn Tây Vệ đến tột đỉnh, có thể gia cố tấm lá chắn của triều Đại An đến mức vững chắc nhất. Dù ông ta căm hận Uông Ấn đến tận xương tủy thì cũng không muốn phản đối.
Khi ông ta vô thức mở miệng phản đối thì lại ngần ngừ rất nhiều lần, cuối cùng không nói được lời nào.
Phó tướng quân Mục Thái Trừng cũng dậy sóng trong lòng.
Ông không ngờ mình vừa mới đến Nhạn Tây Vệ chưa lâu thì Uông Ấn đã có hành động huấn luyện binh sĩ. Ông biết nhiệm vụ của bản thân là hạn chế quyền lực của Uông Ấn, nhưng huấn luyện binh sĩ là việc lớn trong quân đội. Ông cũng muốn nhìn thấy Nhạn Tây Vệ hùng mạnh nên hoàn toàn không muốn ngăn cản.
Một hồi lâu sau, Mục Thái Trừng nhìn sang Ngu Đản Chi đang đứng ở bên cạnh, hỏi với giọng ngắc ngứ: “Quốc công gia… Ngài đã từng xem quyển trận đồ chưa? Đây thật sự là quyển trận đồ mà hoàng thượng có được lúc trước sao?”
Tất nhiên, quyển trận đồ mà Uông Ấn dâng tặng cho Vĩnh Chiêu Đế không lấy tên là “trận đồ Xuân Đình”, nhưng trận đồ này đúng là quyển trận đồ đã phát đến tay các đại tướng quân của các Vệ lớn trong quân.
Mục Thái Trừng đã từng xem trận đồ này. Ngu Đản Chi từng làm đại tướng quân của Lĩnh Nam Vệ và Trấn Quốc Công nên cũng đã từng xem.
Tuy nhiên bây giờ, nhìn thấy Uông Ấn huấn luyện binh sĩ, bọn họ càng thấy kinh hãi.
Trận đồ trong tay Uông Ấn cũng giống với trận đồ mà bọn họ đã từng xem sao?
Thế trận này mạnh hơn những gì mà bọn họ nhìn thấy ở Kinh Kỳ Vệ và Lĩnh Nam Vệ rất nhiều.
Mục Thái Trừng đã từng huấn luyện binh sĩ theo trận đồ ở Kinh Kỳ Vệ, còn luyện trong thời gian khá dài. Đương nhiên ông biết trận đồ đó là như thế nào. Nhưng đội hình mà Uông Ấn sắp xếp hiện giờ có số lượng binh sĩ vượt xa những gì ông biết.
Nghe Mục Thái Trừng nói xong, Ngu Đản Chi trầm lặng. Sự kinh ngạc và chấn động trong lòng ông ta cũng không hề thua kém Mục Thái Trừng chút nào.
Ông ta cả đời chinh chiến, cả đời gắn bó với quân ngũ nên tất nhiên là đã tiếp xúc với trận đồ, đã từng đích thân bày binh bố trận. Nhưng Uông Ấn…
Tuy lúc mới bắt đầu luyện, đội ngũ không hoàn toàn chỉnh tề, nhưng theo hiểu biết hạn hẹp của ông ta, ông ta có thể đoán ra được rằng một khi trận đồ này được hình thành thì nó sẽ có uy lực đến mức nào.
Các binh sĩ Nhạn Tây Vệ đang liên tục thay đổi đội hình, khi đội hình thay đổi cũng sẽ xuất hiện các công năng khác nhau.
Hợp nhất tiến công và phòng thủ, có thể tiến có thể lùi, hợp lại sẽ là tấm lá chắn mạnh mẽ tựa như có thể ngăn cản mọi sự tấn công. Đồng thời, cũng không khác gì một lưỡi lê sắc bén, dường như không thể đánh gãy, có thể đâm bị thương kẻ địch.
Đây chính là bản lĩnh huấn luyện binh sĩ của Uông Ấn sao?
Ngu Đản Chi nhìn về phía Uông Ấn đang đứng trên thao trường, sắc mặt biến đổi đến nỗi cực kì khó coi.
Ông ta biết khả năng huấn luyện binh sĩ của Uông Ấn không hề tầm thường. Thậm chí còn có người nói hắn là người huấn luyện binh sĩ bậc nhất ở Đại An.
Trước đây, khi nghe thấy những lời này, Ngu Đản Chi chỉ hừ nhạt coi thường, không thèm để ý.
Ông ta vẫn luôn nghĩ rằng đề kỵ chuyên trách việc điều tra. Mặc dù họ có những khả năng khác nhưng lại không phải là của trong quân đội chính quy, chỉ là mấy trò vặt mà thôi. Ông ta vẫn luôn cho rằng Uông Ấn không phải là người có thể dẫn binh đánh trận. Giao Nhạn Tây Vệ vào tay hắn chẳng khác gì vùi ngọc minh châu vào đám bụi.
Nhưng bây giờ, ông ta phát hiện ra suy nghĩ trước kia của mình đều sai hết. Ông ta thật sự đã đánh giá thấp Uông Ấn.
Huấn luyện binh sĩ không phải chuyện đơn giản. Tướng lĩnh bình thường có thể lãnh đạo mấy nghìn binh sĩ đã là rất khá rồi. Nhưng hiện tại Uông Ấn gần như dùng hết hơn ba mươi, bốn mươi nghìn binh sĩ ở nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ này.
Uông Ấn giống như vị thần chiến tranh trong quá khứ, càng điểm binh nhiều càng phát huy uy lực. Điều này khiến Ngu Đản Chi lấy làm kinh sợ.
Ông ta có thể biết trước, một khi trận đồ này được luyện thành công thì binh sĩ Nhạn Tây Vệ chắc chắn sẽ khác hẳn trước đây, nhất định sẽ giống như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó của Uông Ấn.