Uông Xưởng Công

Chương 679: Chương </span></span>679SỰ LỰA CHỌN CỦA NGU ĐẢN CHI



Ngu Đản Chi trở lại doanh trướng giám quân của mình trong tình trạng mất hồn.

Một mặt, ông ta cảm thấy chấn động với hiệu quả của việc huấn luyện binh sĩ của Uông Ấn. Mặt khác, ông ta cũng chán ghét sự nhát gan của bản thân.

Uông Ấn huấn luyện binh sĩ lợi hại như vậy, cứ tiếp tục như thế này, các binh sĩ nhất định sẽ hoàn toàn do Uông Ấn nắm giữ, những mệnh lệnh của hắn sẽ ở khắp mọi nơi trong Nhạn Tây Vệ.

Một khi Uông Ấn thật sự chấp chưởng Nhạn Tây Vệ thì trong tay hắn sẽ có một trăm nghìn binh mã. Đây là lực lượng kinh khủng đến nhường nào?

Trong tay chỉ có ba nghìn đề kỵ thôi mà Uông Ấn đã là người dưới một người trên vạn người. Ngay cả hoàng thượng cũng phải hết sức kiêng dè. Nếu một trăm nghìn binh mã này cũng giống như đề kỵ…

Vậy thì còn có thể lay chuyển được hắn không?

Đến lúc đó, Uông Ấn gần như bất khả chiến bại, ông ta sẽ càng khó báo thù.

Con trai của ông ta, người con trai duy nhất của ông ta phải chết một cách vô ích như vậy sao?

Song, nếu ngăn cản việc Uông Ấn huấn luyện binh sĩ thì trận đồ sẽ không có uy lực như vậy, Nhạn Tây Vệ cũng sẽ không mạnh hơn so với hiện tại…

Nhạn Tây Vệ là tấm lá chắn của Đại An. Có Uông Ấn huấn luyện binh sĩ, tấm lá chắn này sẽ càng thêm kiên cố. Đây là điều cực kì tốt đối với Đại An, đối với dân chúng.

Rốt cuộc ông ta phải làm thế nào? Ông ta muốn ngăn cản việc Uông Ấn huấn luyện binh sĩ hay phải ngầm thừa nhận việc này?

Ngu Đản Chi lâm vào tình trạng vô cùng khó xử, nội tâm không ngừng giằng co tranh đấu, hoàn toàn không có cách nào bình tĩnh lại được.

Khi đối mặt với những

chuyện có liên quan đến Uông Ấn, ông ta chưa bao giờ cảm thấy khó xử như thế này.

Cho dù là trong chuyện ở huyện Tịnh Bình trước đây, lúc nhận được chiếu lệnh bí mật của hoàng thượng, mặc dù ông ta cũng khó xử và lưỡng lự nhưng đã đưa ra quyết định một cách nhanh chóng.

Ông ta có thể không để ý đến tính mạng của hơn mười nghìn người dân của huyện Tịnh Bình. Song, ông ta không thể không để ý tới sự mạnh, yếu của một trăm nghìn binh sĩ Nhạn Tây Vệ, cũng không thể không quan tâm tới sự an nguy của hàng trăm nghìn dân chúng tại đạo Nhạn Tây…

Rốt cuộc phải làm thế nào bây giờ?

Bấy giờ, phụ tá Lục Vân của ông ta đang ở đó liền nói: “Quốc Công gia, hiện tại Uông Ấn đã thật sự có hành động với Nhạn Tây Vệ. Việc này nên bẩm báo lên hoàng thượng. Xin Quốc Công gia mau chóng quyết định.”

Lục Vân vẫn luôn đi theo bên cạnh Ngu Đản Chi, nhìn thấy sự trầm ngâm khó xử của ông ta thì thực sự không kìm được mà mở miệng nói như vậy.

Ngu Đản Chi không nói gì, vẻ mặt càng thêm do dự. Hồi lâu sau, cuối cùng ông ta lắc đầu.

Thấy thế, Lục Vân vội nói: “Quốc Công gia, cho dù ngài không bẩm báo việc này lên hoàng thượng thì hoàng thượng ắt hẳn cũng sẽ biết. Hoàng thượng chắc chắn có cài cắm mật thám trong Nhạn Tây Vệ. Nếu hoàng thượng biết việc này, lại biết Quốc Công gia không hề ngăn cản, hoàng thượng nhất định sẽ không vui.”

Hoàng thượng không vui, điều này rất bất lợi với Trấn Quốc Công – Ngu Đản Chi.

Sở dĩ Trấn Quốc Công trở thành giám quân của Nhạn Tây Vệ là bởi vì hoàng thượng muốn dùng Trấn Quốc Công để hạn chế Uông Ấn.

Nếu Trấn Quốc Công không có phản ứng gì, vậy thì chính là không còn tác dụng. Một khi Trấn Quốc Công vô dụng thì hoàng thượng còn giữ lại ông ta không?

Vốn dĩ bởi vì chuyện của Nam Khố mà phủ Trấn Quốc Công đã không còn bằng như lúc trước, chỉ là một cái vỏ rỗng. Nếu lại thêm chuyện của Nhạn Tây Vệ này nữa thì cuối cùng Trấn Quốc Công sẽ ra sao?

Nghĩ tới đây, Lục Vân khom người, nói với giọng vô cùng khẩn khoản: “Mong Quốc Công gia nghĩ lại! Nhất định phải bẩm báo việc Uông Ấn huấn luyện binh sĩ lên hoàng thượng!”

Ngu Đản Chi vẫn trầm tư, không tỏ vẻ gì.

Sao ông ta lại không hiểu ý của Lục Vân cho được? Ông ta quá hiểu, nhưng, nhưng…

Sau một hồi lâu, Ngu Đản Chi mới lên tiếng: “Lấy giấy bút đi! Lão phu muốn bẩm tấu chuyện này lên hoàng thượng!”

Nghe xong, Lục Vân vui mừng, lập tức lấy giấy bút ra, cung kính đưa cho Ngu Đản Chi.

Có điều, Lục Vân không để ý thấy, cho dù là lúc viết mật thư, ánh mắt của Ngu Đản Chi vẫn do dự như cũ.

Chẳng mấy chốc, phong thư của Ngu Đản Chi đã được gửi tới trước mặt đế vương.

Đọc xong thư, Vĩnh Chiêu Đế lạnh lùng nói: “Ha, Ngu Đản Chi!”

Đúng là trong thư, Ngu Đản Chi nói về việc Uông Ấn huấn luyện binh sĩ Nhạn Tây Vệ. Nhưng Ngu Đản Chi lại nói Uông Ấn không có khả năng thống lĩnh nhiều binh sĩ đến vậy, lần luyện binh này đơn thuần chỉ là hành động qua quýt, tất nhiên là không đạt được hiệu quả gì.

Ngu Đản Chi còn nói nhìn thấy Uông Ấn như đang phải vật lộn nên lấy làm xem thường, vì vậy không ngăn cản hắn.

Trước khi nhận được bẩm báo của Ngu Đản Chi, Vĩnh Chiêu Đế đã sớm nhận được bẩm báo của mật thám trong Nhạn Tây Vệ, đã biết chuyện Uông Ấn huấn luyện binh sĩ.

Những gì mật thám bẩm báo khác hẳn những gì Ngu Đản Chi bẩm báo. Ngu Đản Chi nói rằng Uông Ấn chỉ làm qua quýt, nhưng mật thám lại nói rằng các binh sĩ càng thêm tin tưởng và kính phục Uông Ấn qua việc luyện binh này.

Vĩnh Chiêu Đế không biết xuất phát từ suy nghĩ nào mà Ngu Đản Chi lại che giấu chuyện này cho Uông Ấn. Tuy nhiên, Vĩnh Chiêu Đế cực kì tức giận trong lòng.

Ông ta còn tưởng rằng, Uông Ấn đã giết chết con trai độc nhất của Ngu Đản Chi thì Ngu Đản Chi sẽ tìm mọi cách để đẩy Uông Ấn vào chỗ chết. Nhưng sao giờ Ngu Đản Chi lại dâng lên bản tấu chương này?

Cho dù Vĩnh Chiêu Đế chưa từng tận mắt nhìn thấy khả năng luyện quân của Uông Ấn như thế nào thì ông ta cũng đã từng nghe nói về điều đó, cũng đã từng chứng kiến bản lĩnh của đề kỵ.

Bản tấu chương bẩm báo này của Ngu Đản Chi thật sự là không hề có sức thuyết phục chút nào!

Bấy giờ, Đậu Đại Dụng vẫn luôn ở trong điện Tử Thần bèn nói: “Hoàng thượng, thần lại cho rằng Quốc Công gia là người thông minh. Thần cũng nghĩ là không nên ngăn cản Uông Ấn huấn luyện binh sĩ Nhạn Tây Vệ.”

“Ô? Vì sao ái khanh lại nói vậy?”

“Bẩm hoàng thượng, thần từng nghe nói khả năng huấn luyện binh sĩ của Uông Ấn rất siêu phàm. Chắc hẳn có hắn huấn luyện binh sĩ Nhạn Tây Vệ, kỹ năng của các binh sĩ Nhạn Tây Vệ chắc chắn sẽ nâng cao một bậc. Đây là chuyện tốt đối với nước nhà.”

“Còn về vấn đề uy tín của Uông Ấn, thần cho rằng hoàn toàn không cần phải lo lắng. Chỉ cần sau này hoàng thượng lại triệu Uông Ấn về Kinh Triệu, chẳng lẽ một trăm nghìn binh sĩ Nhạn Tây Vệ còn có thể theo Uông Ấn hồi kinh sao?”

“Bất kể là binh sĩ Nhạn Tây Vệ mạnh hay yếu thì đều thuộc về Đại An, thuộc về hoàng thượng. Hành động lần này của Uông Ấn là đang thay hoàng thượng luyện quân. Đây là chuyện tốt.”

Đậu Đại Dụng liên tiếp đưa ra vài lý do, chỉ thiếu nước nói thẳng những lời như: lần này Uông Ân đang vất vả làm việc không công cho hoàng thượng hưởng lợi.

Nghe Đậu Đại Dụng nói xong, vẻ tức giận trên mặt Vĩnh Chiêu Đế vơi đi phần nào.

Đậu Đại Dụng là người tâm phúc, thân tín của ông ta. Những lời vừa rồi của Đậu Đại Dụng, ông ta vẫn còn có thể để vào tai.

Đúng vậy, ông ta phải dùng Uông Ấn, dùng Uông Ấn để huấn luyện binh sĩ, để binh sĩ Nhạn Tây Vệ trở nên hùng mạnh. Cuối cùng người được lợi vẫn là ông ta, không phải sao?

Có điều, cho dù nghĩ như thế nhưng Vĩnh Chiêu vẫn canh cánh trong lòng: Ông ta thật sự không muốn Uông Ấn lập được uy danh tại Nhạn Tây Vệ.

Ông ta phải sử dụng tài năng, bản lĩnh của hắn, nhưng ông ta không thể cho phép hắn luyện binh tại Nhạn Tây Vệ.

Tất nhiên, phải “chỉnh” Uông Ấn một phen mới được…

Vĩnh Chiêu Đế nhớ tới chuyện mà Hồng Lư Tự đã bẩm báo ngày hôm qua, liền có một chủ định trong lòng.

Có thể để Uông Ấn đi làm việc đó…