Họ của hoàng tộc Đại Ung là “Thân”, Thập Cửu hoàng tử của Đại Ung có tên là Thân Mật.
Thân Mật còn rất trẻ, phong thái như rồng như phượng, trông y cực kì nổi bật khi đứng trong đám quan viên của Đại Ung.
Là phó sứ đoàn của Đại Ung, nhiệm vụ chủ yếu của Thập Cửu hoàng tử là tiếp đãi Uông Ấn cho tốt nên vừa gặp Uông Ấn, Thân Mật liền tiến lên đón.
Y hơi khom người với Uông Ấn, cười nói: “Uông tướng quan, ngưỡng mộ danh tiếng của ngài đã lâu, hôm nay có thể gặp mặt, quả thật là vinh hạnh của bổn điện hạ.”
Thái độ của y cung kính mà không nịnh bợ, nụ cười làm tôn lên vẻ ngoài xuất chúng của y, trông nhiều thêm vẻ hòa nhã, khiến người ta không khỏi sinh ra thiện cảm.
Thập Cửu hoàng tử như vậy khiến Uông Ấn nghĩ đến một người.
Người này cũng có tướng mạo xuất chúng, cũng có phong thái ôn hòa, luôn có thể chiếm được thiện cảm của người khác.
Người này chính là công tử Thanh Yến - Cố Chương.
Vẻ ngoài của Thân Mật và Cố Chương không giống nhau, nhưng dường như họ đều mang theo hơi thở khiêm tốn trên người. Uông Ấn quả thật không thích điều này.
Bởi vì cô gái nhỏ và cũng bởi những gì mà nhà họ Cố đã làm, hắn hoàn toàn không có thiện cảm với Cố Chương. Khi nhìn thấy vị Thập Cửu hoàng tử có phần giống với Cố Chương này, trong lòng Uông Ấn sinh ra sự bài xích.
Cảm giác bài xích này xuất hiện rất đột ngột, Uông Ân chưa xua tan đi được, chỉ thờ ơ gật đầu, đáp: “Tham kiến Thập Cửu điện hạ.”
Không biết có phải thật sự là “ngưỡng mộ danh tiếng Uông Ấn đã lâu” hay là bởi vì sự coi trọng của Đại Ung dành cho quan viên Đại An, mà từ khoảnh khắc Thân Mật xuất hiện trở đi, lúc nào y cũng đi theo bên cạnh Uông Ấn, giới thiệu cho hắn về tình hình của Đại Ung một cách rất tích cực.
Y giới thiệu từ quan viên trong đoàn tiếp đãi của Đại Ung cho đến những cảnh đẹp của Đại Ung, rồi từ những cảnh đẹp của Đại Ung đến phong tục của Đại Ung… Vị Thập Cửu hoàng tử này dường như nói không ngừng nghỉ.
Dường như y cũng không buồn để ý tới vẻ mặt lãnh đạm của Uông Ấn, chỉ tận tâm tận sức làm tốt nhiệm vụ đón tiếp của mình.
Từ vị trí phó sứ đoàn tiếp đãi này mà nói, Thân Mật làm như thế không hề sai, và còn làm được vô cùng tốt.
Khi y dừng lời, Uông Ấn hờ hững liếc y một cái.
Uông Ấn phát hiện ra bản thân đã sai ở một điều, vị Thập Cửu hoàng tử đang ở trước mặt hắn và Cố Chương vẫn rất khác nhau. Chí ít Cố Chương không hề ồn ào như Thân Mật.
Nói liên miên không ngừng nghỉ, nghe ra thì hết sức nhiệt tình, nhưng thật sự thì rất phiền nhiễu.
Sau khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Uông Ấn, Thân Mật mỉm cười, dáng vẻ hiền lành và vô hại. Y nói: “Uông tướng quân, bổn điện hạ nói hơi nhiều. Trước đây bổn điện hạ rất ít gặp được người lợi hại như Uông tướng quân nên nhất thời không kìm lòng được…”
Vị Thập Cửu hoàng tử này tuy rằng rất ồn ào và phiền nhiễu, nhưng việc y xuất hiện trong sứ đoàn tiếp đãi của Đại Ung vẫn khiến Uông Ấn ít nhiều có phần cảm khái.
Lúc trước, Vi Quan Chính nói rất đúng. Trong sứ đoàn của Đại An không có hoàng tử quả thật là một vấn đề lớn.
Chuyến này bọn họ đi sứ là theo lời mời của Đại Ung. Bất kể là Đại Ung có suy nghĩ muốn xây dựng tình hữu nghị với Đại An hay muốn thăm dò Đại An thì lần đi sứ này hết sức an toàn, tuyệt đối sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Nói thẳng ra, lần đi sứ này thật ra là hành trình dưới vỏ bọc “mạ vàng”.
Thế nhưng trong sứ đoàn của Đại An lại không có vị hoàng tử nào, không có hoàng tử nào có thể tận mắt nhìn thấy Đại Ung, đích thân cảm nhận về Đại Ung.
Bất luận là các hoàng tử của Đại An không muốn hay không thể sang Đại Ung thì cuối cùng họ không xuất hiện trong phái đoàn đi sứ. Điều đó đã chứng tỏ tầm nhìn và khả năng của những hoàng tử của Đại An rất tệ.
Trăm nghe không bằng một thấy, chỉ có đích thân đến Đại Ung mới biết rốt cuộc Đại Ung là đất nước như thế nào.
Từ điều này có thể thấy, các hoàng tử của Đại An chung quy vẫn khá kém cỏi.
Trái lại, Đại Ung có thể cử Thập Cửu hoàng tử làm phó sứ đoàn tiếp đãi, qua đây đã cho thấy sự chênh lệch rõ rệt giữa đôi bên.
Về việc vị phó sứ đoàn ban đầu của Đại Ung bị bệnh nặng, Uông Ấn hoàn toàn không tin. Hắn càng chắc chắn rằng vị Thập Cửu hoàng tử này đã sớm có sự chuẩn bị. Có thể nhìn ra được điều đó qua từng lời nói và từng hành động của y. Y hiểu rất rõ các quan viên trong sứ đoàn của Đại An, cũng hiểu rất rõ Uông Ấn.
Thẩm Mật đi theo bên cạnh hắn và nói liên hồi, nhưng thật ra lại vẫn luôn quan sát hắn, chỉ để xác minh cảm nhận của y về hắn mà thôi.
Đại Ung và Đại An hiện tại có thể sống trong hòa bình, đương nhiên là bởi vì cả hai đều ngang nhau, không ai lấn át được ai.
Thật ra, Đại Ung vốn mạnh hơn Đại An. Nếu không, mười lăm năm trước, Đại Ung đã không chủ động xâm lược Đại An. Chỉ là về sau Đại Ung bị rơi vào cuộc chiến tranh giành vị trí thái tử nên Đại An mới giành được thời gian mười lăm năm quý giá, khó khăn lắm mới đuổi kịp Đại Ung.
Bên này suy yếu, bên kia tăng trưởng. Đây là định luật giữa hai nước
Song, e rằng tình hình cực kì tốt đẹp đối với Đại An đã sắp chấm dứt.
Theo những gì Uông Ấn biết, hoàng đế Thân Giám của Đại Ung đã tuổi cao bệnh nặng, có lẽ không thể chống đỡ được bao lâu nữa.
Một khi Thân Giám băng hà, cuộc chiến giành vị trí thái tử của Đại Ung nhất định sẽ hạ màn, có lẽ cuộc nội loạn kéo dài mười lăm năm của Đại Ung sẽ kết thúc.
Đây không phải là chuyện tốt đối với cả hai nước.
Nghĩ tới đây, Uông Ấn lại liếc nhìn Thân Mật lần nữa, cảm thấy không mấy lạc quan với tình hình trong triều sau này. Thật ra, qua việc Thập Cửu hoàng tử của Đại Ung trở thành phó sứ đoàn tiếp đãi là đã có thể nhìn ra được rất nhiều điều.
Sau khi trở lại sứ quán, Uông Ấn nhận được tin tức mà ám vệ được bố trí tại Đại Ung gửi tới. Trong đó là thông tin chi tiết về Thân Mật.
Theo như ám vệ điều tra được, Thập Cửu hoàng tử là người có tài năng ở mức bình thường, không nổi bật trong số các hoàng tử của Đại Ung, cũng không được Thân Giám coi trọng và ưu ái. Y gần như là một nhân vật mờ nhạt ở Đại Ung.
Trước đây, Thập Cửu hoàng tử vẫn luôn ở trong cung, rất ít xuất hiện trong triều, chỉ mới ra khỏi cung lập phủ riêng vào hai tháng trước. Lần đầu tiên thể hiện bản thân trong triều chính là làm phó sứ đoàn tiếp đãi sứ đoàn Đại An.
Việc y trở thành phó sứ đoàn tiếp đãi cũng đã chứng thực rằng Thập Cửu hoàng tử không được hoàng đế của Đại Ung yêu quý.
Dù sao phó sứ đoàn của Đại An là một hoạn quan, mà Đại Ung lại dùng một vị hoàng tử để đón tiếp một hoạn quan. Đây có thể nói là sự coi trọng của Đại Ung dành cho Đại An, cũng có thể nói là sỉ nhục đối với hoàng tử.
Về phần Đại Ung nói theo cách nào thì có lẽ chỉ đế vương và hoàng tử của Đại Ung mới biết được.
Sau khi nghe ám vệ bẩm báo, Uông Ấn nhếch khóe môi, lại càng cảm thấy Đại Ung thật thú vị.
Tuy nhiên, Uông Ấn không ngờ, ngày hôm sau, vị Thập Cửu hoàng tử Thân Mật này lại bí mật đến thăm hắn.