Uông Ấn không biết Thân Mật đã làm thế nào để tránh được tai mắt của quan viên trong sứ quán, nhưng khi y xuất hiện trước mặt Uông Ấn trong dáng vẻ của người hầu thì cũng khó đoán được được nguyên nhân.
Có điều, Uông Ấn lấy làm tò mò hơn là: Tại sao Thân Mật lại đến tìm hắn, còn với dáng vẻ thần bí như thế này?
Theo lý mà nói, Thân Mật là phó sứ đoàn tiếp đón phái đoàn của Đại An, cho dù đường hoàng đi một mình tới sứ quán để gặp hắn, cũng sẽ không có ai nói gì.
Nhưng Thân Mật lại biến chuyện trở nên khó khăn như vậy, đến cùng là muốn nói gì với hắn? Ắt hẳn là việc vô cùng quan trọng…
Y chắp tay với Uông Ấn và nói: “Uông tướng quân, bổn điện hạ cải trang đến đây, quả thật là có chuyện quan trọng muốn nói với Uông tướng quân. Mong Uông tướng quân đừng trách.”
Uông Ấn lắc đầu, nói thẳng: “Ta không trách, chỉ không biết điện hạ đến đây là có việc gì?”
Thân Mật ngồi đối diện với Uông Ấn, nhìn thẳng vào hắn. Y mấp máy môi mấy lần, cuối cùng cũng nói ra: “Uông tướng quân, chắc hẳn Uông tướng quân vẫn còn nhớ Kiêu Vệ Doanh của Đại Ung mười lăm năm trước chứ?”
Uông Ấn nhìn thẳng vào mắt Thân Mật. Dĩ nhiên là không nhìn ra được điều gì trong ánh mắt ấy. Hắn chỉ gật đầu, đáp: “Bổn tướng còn nhớ.”
Mười lăm năm trước, hắn dẫn theo ba trăm binh sĩ, tiêu diệt toàn bộ Kiêu Vệ Doanh của Đại Ung, cứu Vĩnh Chiêu Đế từ trong đó ra.
Cho dù hắn có quên thì rất nhiều người ở bên cạnh hắn cũng có thể giúp hắn nhớ kĩ.
Vì sao Thân Mật lại hỏi điều đó? Không phải là y cố ý nhắc mối thù đẫm máu này chứ?
Thân Mật mỉm cười, nhưng nụ cười có phần cay đắng. Y nói: “Uông tướng quân, có lẽ ngài không biết, phó tướng Phong Mặc của Kiêu Vệ Doanh năm đó chính là cậu ruột của bổn điện hạ.”
Nghe y nói xong, Uông Ấn hơi híp mắt lại, nhưng không đáp lời.
Năm đó, từ tướng quân đến binh sĩ quèn của Kiêu Vệ Doanh đều bị hắn tiêu diệt sạch.
Nói như vậy, hắn và vị Thập Cửu điện hạ đang ở trước mặt đây có hận thù chồng chất. Nhưng nếu Thân Mật đã nói đến chuyện này thì tất nhiên sẽ không phải là vì thù hận.
Thân Mật nói tiếp: “Năm đó, cậu của ta rất được phụ hoàng nể trọng. Thật ra, việc lớn việc nhỏ gì của Kiêu Vệ Doanh cũng nằm trong tay cậu của ta, bao gồm cả kế hoạch bắt cóc hoàng thượng của quý quốc, bao gồm cả việc dày công chuẩn bị độc dược đặc biệt… Tất cả đều do đích thân ông ấy xử lý.”
Nói tới đây, Thân Mật dừng lời, nhìn Uông Ấn không chớp mắt, muốn nhìn ra điều gì đó trên mặt hắn. Nhưng vẻ mặt Uông Ấn vẫn quá thờ ơ.
Thân Mật giật thót trong lòng, y đã cố ý nhắc đến chuyện chất độc và tin rằng chuyện này chắc chắn có thể đánh trúng nỗi lòng Uông Ấn. Thế nhưng Uông Ấn vẫn bình thản như thường, năng lực kiềm chế đúng thật là bậc nhất.
Uông Ấn ắt hẳn có để ý tới điều y vừa nói, chỉ là không biểu hiện ra mặt mà thôi. Nhất định là như vậy.
Nghĩ thế, cử chỉ của Thân mật càng ung dung hơn. Y tiếp tục nói: “Mẫu phi của bổn điện hạ và cậu ruột của bổn điện hạ có tình cảm rất tốt. Tuy bà ấy không biết chuyện quan trọng như chuyện độc dược, nhưng trong khoảng thời gian sau đó, cậu của ta đột nhiên đi tới rất nhiều nơi, giống như đang tìm kiếm thứ gì đó. Và ông ấy đi đến những đâu, bà ấy đều biết cả. Tất nhiên, bổn điện hạ cũng biết. Uông tướng quân, ngài nghĩ thế nào về việc này?”
Đúng là Thân Mật không hề che giấu mà nói thẳng chuyện này ra, sau đó chờ đợi phản ứng của Uông Ấn.
Trên đời này, muốn giải được chất độc thì nhất định phải biết chất độc là gì. Thân Mật cũng không biết Uông Ấn đã trúng chất độc gì. Nhưng y biết chất độc đó là do ai chuẩn bị. Vậy là đủ rồi.
Chất độc là do cậu ruột của y đích thân chuẩn bị. Ngay cả trong hoàng thất của Đại Ung cũng không có loại chất độc này. Cậu ruột của y đã phải đi rất nhiều nơi để tìm loại chất độc này, cuối cùng mới tìm ra được.
Thứ chất độc khiến con người ta không thể sinh con đẻ cái này vốn dĩ là định dùng cho Vĩnh Chiêu Đế. Nhưng không ngờ vào thời điểm mấu chốt, Uông Ấn đã cản mũi tên đó thay cho ông ta.
Người không thể có con lại biến thành Uông Ấn.
Thông qua đủ loại nguồn tin, Thân Mật biết chuyện Uông Ấn vẫn luôn đi tìm thuốc giải độc suốt những năm qua. Y tin rằng với bản lĩnh của Uông Ấn, hắn chắc chắn sẽ cài cắm rất nhiều nhân lực vào Đại Ung để tìm kiếm manh mối.
Chắc hẳn là Uông Ấn không thu hoạch được gì.
Suy cho cùng, năm đó thậm chí cũng không có mấy người trong tầng lớp bên trên của Đại Ung biết được chuyện chất độc này. Uông Ấn có thể tìm được gì?
Ánh mắt của Thân Mật vẫn nhìn vào Uông Ấn, trên mặt y còn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, trông cả người càng toát lên sự hòa nhã.
Dù không nhìn thấy được điều gì qua nét mặt Uông Ấn, nhưng Thân Mật dám chắc bản thân đã nắm được điểm yếu của hắn.
Bất kể Uông Ấn là người lợi hại cỡ nào, bất kể thế lực trong tay hắn lớn đến đâu thì hiện tại y đã biết được manh mối về chất độc. Điều đó chẳng khác nào nắm giữ mạch máu của Uông Ấn.
Thân Mật vô cùng tự tin, y đã tính trước, biết Uông Ấn nhất định sẽ không cưỡng lại được mồi nhử này.
Nếu Uông Ấn thật sự yêu thương người vợ bé nhỏ của hắn giống như trong lời đồn!
Đúng như y dự đoán, Uông Ấn quả thật không trầm lặng nữa mà mỉm cười hỏi với vẻ tò mò: “Năm đó bổn tướng giết sạch Kiêu Vệ Doanh, chắc hẳn cậu ruột của điện hạ cũng không thể may mắn thoát khỏi. Đã như vậy thì điện hạ phải căm hận bổn tướng nhất mới đúng. Vì sao điện hạ lại nói những lời vừa rồi?”
Thân Mật cũng mỉm cười, giải thích: “Uông tướng quân nói vậy là sai rồi. Năm đó ta mới có mấy tuổi, căn bản là không hề có chút ấn tượng gì về cậu của ta, lấy đâu ra cảm xúc yêu hận? Bây giờ, bổn điện hạ chỉ biết là chuyện năm đó đã trôi qua, nên hướng về phía trước mới đúng. Không có kẻ thù mãi mãi, chỉ có lợi ích vĩnh cửu. Uông tướng quân nói có phải không?”
Theo quan điểm của y, có thể nhân việc này mà chiếm được lợi mới là điều quan trọng nhất.
“Bổn điện hạ có thể nói cho Uông đốc chủ biết cậu của ta đã đi những đâu. Nhưng hiện tại bổn điện hạ vẫn chưa thể nói ra được. Chắc hẳn Uông tướng quân cũng biết rõ lý do. Bổn điện hạ càng tin chắc rằng, ngoài bổn điện hạ và mẫu phi của ta ra thì sẽ không còn ai biết hành tung năm đó của ông ấy.” Thân Mật nói, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.
Uông Ấn tỉ mỉ quan sát vị Thập Cửu hoàng tử mờ nhạt của Đại Ung. Tuổi tác còn rất trẻ, phong thái như rồng như phượng, cử chỉ ung dung và tự nhiên, trên mặt mang theo ý cười thật sâu, có cảm giác đã nắm chắc phần thắng.
Nắm chắc phần thắng… Thập Cửu hoàng tử đã hoàn toàn chắc chắn với mồi nhử vừa quăng ra của mình.
Uông Ấn hơi cụp mắt xuống, một tay gõ nhẹ lên tay vịn ghế. Sau đó, hắn hờ hững hỏi: “Điện hạ, điện hạ muốn gì?”