Nghe Uông Ấn nói xong, nụ cười trên mặt Thân Mật càng sâu hơn. Y nói thẳng: “Uông tướng quân, bổn điện hạ muốn có sự giúp đỡ của Uông tướng quân. Đợi đến khi bổn điện họa lên ngôi, nhất định sẽ nói hết cho ngài biết về những nơi mà cậu của ta đã đi qua.”
Thân Mật dừng lại một lát rồi nói tiếp: “Hiện giờ bổn điện hạ có thể nói cho ngài biết, năm đó, cậu của ta đã đi qua vùng núi Đông Quân dưới hình thức người đi buôn ngựa. Hẳn là vẫn còn có thể tra ra được ít nhiều manh mối.”
Thân Mật đã phải cân nhắc rất nhiều lần mới quyết định nói ra manh mối ở núi Đông Quan. Y biết rất rõ, muốn Uông Ấn tin tưởng thì phải thả ra chút mồi nhử trước đã.
Muốn ngựa đi đường thì phải cho nó ăn cỏ mới đúng.
Y vẫn nắm rất vững sự vận dụng “thu vào thả ra” này.
Nghe vậy, Uông Ấn cười, đáp: “Điện hạ, cho dù bổn tướng tìm cách chứng thực những lời điện hạ vừa nói, tra được ít nhiều manh mối thì điều đó có tác dụng thực tế gì đối với ta?”
“Uông tướng quân, việc mà bổn điện hạ có thể làm được bây giờ chỉ là nói ra núi Đông Quan. Không có sự giúp đỡ của Uông tướng quân thì ta chỉ có thể dựa vào chính mình. Có điều, mất nhiều tinh thần, sức lực và thời gian hơn mà thôi. Nhưng Uông tướng quân thì sao? Không có manh mối của bổn điện hạ cung cấp, Uông tướng quân muốn tìm thuốc giải đến tận khi nào?”
Nhờ thông tin tình báo lấy được từ Đại An, Thân Mật biết Uông Ấn cực kì yêu thương người vợ của hắn. Y không tin Uông Ấn sẽ không cắn câu.
Theo Thân Mật thấy, câu trả lời hiện giờ của Uông Ấn chỉ là đang cố ý kéo dài thời gian mà thôi. Cuối cùng hắn nhất định sẽ chịu khuất phục.
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ lớn như vậy, và không ai có thể kìm nén dục vọng sâu sắc như thế.
Uông Ấn cưng chiều vợ hắn như vậy thì sao có thể không muốn giải được chất độc trong người?
Uông Ấn cười, từ từ ngả người về phía sau, động tác biếng nhác mà tao nhã. Sự hờ hững toát ra từ hắn đã tan biến. Uông Ấn của giờ phút này đẹp đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Thấy Uông Ấn như thế này, trong lòng Thân Mật đột nhiên dâng lên một dự cảm xấu.
Bấy giờ, Uông Ấn nhướng khóe môi, nở nụ cười: “Điện hạ, ngài thật sự vô cùng thông minh… Ngài cho rằng bổn tưởng sẽ nâng đỡ một người thông minh như vậy trở thành hoàng thượng của Đại Ung sao?”
Y lập tức hiểu ra ý của Uông Ấn, liền cảm thấy không thể tin nổi, vẻ mặt kinh ngạc khôn tả.
Chẳng lẽ trong tình trạng như thế này mà Uông Ấn vẫn còn nghĩ cho Đại An sao?
Phải biết rằng, lý do Uông Ấn bị đuổi ra khỏi Kinh Triệu chính là bởi vì hoàng đế Đại An đã nghi kị hắn. Chẳng lẽ Uông Ấn vẫn còn nghĩ cho một vị đế vương như thế?
Thân Mật từng nghĩ tới đủ loại khả năng, nhưng thực sự không ngờ sẽ nghe được câu trả lời như vậy.
Y vốn dĩ đã tính trước kĩ càng, cho rằng quăng ra mồi nhử là thuốc giải độc thì Uông Ấn chắc chắn sẽ đồng ý. Nhưng y không ngờ Uông Ấn lại từ chối.
Lý do từ chối lại còn nực cười thế này.
Thân Mật nghĩ mãi mà không hiểu, hoàn toàn không ngờ Uông Ấn lại phản ứng như vậy. Cảm giác mất kiểm soát này khiến y hơi bối rối.
Y gắng trấn tĩnh lại, sau đó nói: “Nếu Uông tướng quân đã không quan tâm đến chuyện đó thì bổn điện hạ rời đi trước vậy. Nếu Uông tướng quân có hứng thú với manh mối của thuốc giải độc, bổn điện hạ sẵn lòng giải đáp bất cứ lúc nào.”
Thân Mật không biết Uông Ấn thật sự không cảm thấy hứng thú với manh mối về thuốc giải độc hay là đang nói mấy câu khước từ cho có lệ. Tuy nhiên, nếu thứ mồi nhử này đã kinh động con mồi, nhưng lại khiến con mồi không cắn câu thì cách tốt nhất là kéo cần câu lên ngay lập tức.
Trong tình huống hiện tại, đôi bên đã không thể tiếp tục nói chuyện được nữa. Thân Mật sợ mình sẽ bị Uông Ấn dắt mũi.
Y hoàn toàn không ngờ Uông Ấn lại từ chối. Cho nên y phải trở về suy nghĩ thật kĩ, nghĩ xem sau này nên làm thế nào để ứng phó.
“Điện hạ, bổn tướng không giữ ngài ở lại nữa. Phong bá, tiễn khách.” Uông Ấn có vẻ không để ý tới lời cáo từ lấy lui làm tiến này của Thân Mật.
Sau khi Thân Mật rời đi, Phong bá ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Chủ nhân, nếu như những điều y nói là sự thật thì hành tung của vị phó tướng quân của Kiêu Doanh Vệ kia quả thật rất có giá trị.”
Ông không biết vì sao chủ nhân của mình lại kiên quyết từ chối, thậm chí không chừa lại đường lui. Hành động này không phù hợp với cách làm việc trước đây của Uông Ấn.
Theo ông thấy, thật ra những lời nói của Thân Mật rất có lý. Muốn biết được thuốc giải độc thì trước hết phải biết nguồn gốc của chất độc.
Nếu như chuyện chất độc thật sự là do phó tướng quân của Kiêu Vệ Doanh xử lý thì việc ông ta đã từng đi những đâu sẽ rất giúp ích trong việc tìm và nghiên cứu, điều chế thuốc giải độc.
Chuyện trọng đại như vậy hiếm khi xuất hiện chút manh mối. Vì sao Uông Ấn lại từ chối?
Uông Ấn biết Phong bá đang quan tâm đến hắn. Liên quan đến chuyện thuốc giải độc, Phong bá hay quan tâm quá hóa loạn.
“Phong bá, chính bởi vì lời y nói rất có lý nên bổn tọa mới không thể đồng ý với y. Đây là mồi nhử, một khi đã cắn câu thì sẽ không có cơ hội thoát thân. Bổn tọa không muốn bị y khống chế.”
Có được thuốc giải độc là khát vọng sâu thẳm nhất trong lòng hắn. Trước khi đến đây, Thân Mật ắt hẳn đã biết rõ điều này.
Uông Ấn thừa nhận, hắn không thể không dao động trong lòng khi đối diện với mồi như thế này. Thật sự thì sau khi nghe những lời của Thân Mật, tim hắn thắt lại, trong lòng dâng lên một thoáng vui mừng không lời nào diễn tả.
Rốt cuộc sau mười lăm năm hắn bị trúng độc, manh mối về thuốc giải độc đã xuất hiện.
Bất kể việc này khó khăn đến đâu, nhưng đã có chỉ dẫn rõ ràng, đây đã là niềm vui bất ngờ to lớn đối với hắn.
Trái tim hắn bất giác đã khẽ run lên…
Song, giây phút vui mừng như điên không thể khiến hắn đánh mất lý trí của mình. Hắn biết rõ bản thân đang đối mặt với ai và đối mặt với tình huống gì.
Thân Mật là hoàng tử của Đại Ung, lại không phải là người tầm thường. Y thả mồi nhử này thật sự không phải là muốn câu hắn, mà là muốn câu Đại An.
Uông Ấn quá rõ ý định của Thân Mật.
Thuốc giải độc là khát vọng của hắn. Hắn cực kì hi vọng có được thuốc giải nên bằng lòng trả một cái giá vô cùng lớn.
Nhưng giới hạn chỉ dừng ở bản thân hắn.
Nếu liên quan đến Đại Ung và Đại An, hắn quả thật không thể bất chấp, thậm chí không thể làm được những chuyện “lá mặt lá trái” được.
Người có địa vị và thế lực như hắn, nếu không thể kìm nén dục vọng của mình thì không xứng có được địa vị và thế lực như vậy.
Trong cuộc sống, con người có quá nhiều ham muốn. Điều này không tốt cũng không xấu, nhưng phải kiểm soát ham muốn của bản thân. Biết bản thân mình muốn gì, lại càng phải biết rằng để thỏa mãn ham muốn thì phải trả cái giá thế nào.
Lúc này, Uông Ấn biết rất rõ, nếu hắn muốn có được manh mối về thuốc giải độc thì chắc chắn phải chịu sự khống chế của Thân Mật, thậm chí là của Đại Ung.
Hắn không làm được điều đó, nên chỉ có thể kiềm chế dục vọng của bản thân. Dù rằng việc này khiến hắn…. cực kì khó chịu.
Cuối cùng hắn đã nhìn thấy một tia hi vọng, nhưng lại là “hoa trong gương, trăng dưới nước”, không thể chạm vào được.
Có điều, ông trời sẽ không tuyệt đường sống của con người. Nếu Thân Mật đã nói ra manh mối quan trọng như vậy thì hắn sẽ không bao giờ bỏ qua điều này.
Thân Mật nói, ngoài y và mẹ của y ra thì không có ai biết hành tung của Phong Mặc. Vậy, hắn muốn xem xem…