Diệp Tuy và Uông Ấn ở cùng nhau trong sứ quán của Đại Ung.
Có điều, sau khi vào thành Trường Ung, vì không quen với khí hậu nên Diệp Tuy vẫn luôn nghỉ ngơi trong sứ quán.
Thân Mật cải trang đến thăm, lại còn đến một cách đột ngột như vậy, Uông Ấn chỉ có thể tiếp đón y tại sảnh trước.
Diệp Tuy đã nghe thấy tất cả những gì hai người họ đã nói với nhau.
Sau khi nghe thấy Thân Mật nói ra manh mối về thuốc giải độc, tim Diệp Tuy không kiểm soát được mà đập điên cuồng.
Nàng không ngờ vừa tới Đại Ung đã có thể nghe thấy manh mối về thuốc giải chất độc mà Uông Ấn bị trúng. Tuy nhiên, tâm trạng vui sướng như điên này chỉ duy trì được chốc lát. Sau khi nhận ra người nói những lời đó là hoàng tử của Đại Ung thì Diệp Tuy cảm thấy manh mối này chỉ là mồi nhử mà thôi.
Quả nhiên cuối cùng Uông Ấn đã từ chối.
Nàng biết rất rõ vì chuyện giải độc, Uông Ấn có thể bỏ ra rất nhiều, nhưng không phải là bằng bất cứ giá nào.
Nếu cái giá để có được thuốc giải độc vượt quá khả năng có thể trả của Uông Ấn thì hắn thà rằng cứ như hiện giờ.
Trong lòng Uông Ấn có một giới hạn cuối cùng. Giới hạn cuối cùng này… hẳn là Đại An.
Thân Mật đưa ra yêu cầu này, ngang bằng bảo Uông Ấn nối giáo cho giặc. Sao Uông Ấn có thể đồng ý cho được?
Lúc Diệp Tuy từ gian phòng trong đi ra, đáy lòng nàng đã hết sức bình tĩnh. Diệp Tuy hơi cúi người, nhìn thẳng vào Uông Ấn đang ngồi trên ghế, nói với giọng điệu kiên định: “Đại nhân, chúng ta nhất định có thể giải được độc.”
Uông Ấn từ chối đề nghị của Thân Mật không hề có tổn thất gì. Huyết mạch của Uông Ấn tuyệt đối không thể nằm trong tay người khác.
Hơn nữa, khi bọn họ vừa mới tới Đại Ung, hoàng tử của Đại Ung quăng ra manh mối như vậy, hiển nhiên là đã có sự chuẩn bị.
Phía sau mồi nhử này cất giấu bao nhiêu điều? Là chính vị hoàng tử đó hay còn có người khác? Như hoàng thượng Thân Giám của Đại Ung chẳng hạn?
Là người Đại An, bọn họ không thể không nghĩ tới những điều này. Nhất là người có địa vị như Uông Ấn lại càng phải cân nhắc, suy ngẫm kĩ.
Uông Ấn nhìn vào ánh mắt của Diệp Tuy, cảm nhận được sự kiên quyết và tình yêu thương của nàng, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
“Cô gái nhỏ, bổn tọa không sao. Nàng nói đúng, bổn tọa tin vào điều này.” Hắn đáp.
Việc hắn bị trúng độc không phải là chuyện một sớm một chiều. Nếu là mười lăm năm trước, hắn còn có thể bất chấp tất cả mọi thứ. Nhưng hiện tại… thì không thể.
Dù hắn khao khát có thể giải được chất độc trong người thì cũng không thể làm những việc gì đó cho hoàng tử Đại Ung.
“Có điều, đại nhân, chuyện mà hoàng tử Đại Ung đã kể cũng là một manh mối. Năm đó, người của Kiêu Vệ Doanh thực sự có thể biết được manh mối về thuốc giải độc không?” Diệp Tuy bèn hỏi Uông Ấn.
Trong mười năm năm qua, Uông Ấn có từng điều tra những manh mối này không?
Uông Ấn lắc đầu, đáp: “Năm đó bổn tọa tiêu diệt sạch cả Kiêu Vệ Doanh, cuối cùng đuổi theo những người đó, không chừa lại một mống. Đề kỵ từng đi điều tra theo manh mối của Kiêu Vệ Doanh, nhưng chính bởi vì Kiêu Vệ Doanh đã bị tiêu diệt quá sạch sẽ nên không tra ra được gì.”
Trên thực tế, đúng là hắn cảm thấy bất ngờ khi Thân Mật nói tới chuyện này.
Tất nhiên, hắn biết phó tướng quân của Kiêu Vệ Doanh khi đó là Phong Mặc – cậu ruột của Thân Mật. Nhưng sau khi Phong Mặc chết, mẹ của Thân Mật không còn được đế vương yêu chiều nữa, Thân Mật gần như là hoàng tử vô hình trong triều.
Những năm gần đây, trong những gì mà đề kỵ điều tra được, không có báo cáo liên quan đến tình hình của Thân Mật.
Uông Ấn không ngờ Thân Mật lại biết hành tung của Phong Mặc. Nếu như lời của y nói là thật thì quả thật đáng để điều tra.
Diệp Tuy hỏi tiếp: “Vậy đại nhân có định đi đến núi Đông Quan để điều tra không? Thiếp cho là không cần thiết.”
Núi Đông Quan là manh mối mà Thân Mật đưa ra. Nếu y đã nói như thế thì nơi đó chắc chắn đã chuẩn bị xong đầu mối cho Uông Ấn.
Cho dù Uông Ấn đến đó điều tra, có lẽ những gì tra ra được chưa chắc đã có ích lợi.
Uông Ấn trầm ngâm một lát: “Nhất định sẽ phải đi điều tra vùng núi Đông Quan, nhưng không phải bây giờ.”
Vốn dĩ đề kỵ vẫn chưa đặc biệt chú ý tới vị hoàng tử Thân Mật này, nhưng nếu y đã chủ động xuất hiện thì phải điều tra về y một chút.
Nếu không, chẳng phải là rất có lỗi với tâm sức của Thân Mật sao?
Cùng lúc đó, trong phủ của hoàng tử Thân Mật, Chúc tiên sinh hơi cau mày, nói với vẻ có phần không tán thành: “Điện hạ, việc ngài tùy tiện đi gặp Uông Ấn thực sự là không sáng suốt… Để lộ bản thân quá sớm.”
Chúc tiên sinh không biết việc Thân Mật đi gặp Uông Ấn. Nếu ông ta biết thì chắc chắn sẽ ngăn cản y.
Theo quan điểm của ông ta, hiện tại Thân Mật còn chưa nắm chắc sẽ đối phó được với Uông Ấn. Y quăng ra mồi nhử đó, e rằng việc này sẽ bất lợi cho y.
Xưa nay Thân Mật luôn tính toán không sai sót, sao lại không hiểu rõ những điều này? Nhưng y vẫn đi gặp Uông Ấn…
Trên mặt Thân Mật đã không còn vẻ bối rối khi vừa rời khỏi sứ quán ban nãy. Tuy nhiên, sắc mặt y rất nặng nề. Y không trả lời Chúc tiên sinh, chỉ nói: “Chúc tiên sinh, Uông Ấn quả nhiên rất lợi hại, mềm cứng đều không ăn. Mồi nhử thuốc giải độc này, hắn cũng không cắn câu.”
“Nếu vậy, vì sao điện hạ còn phải mạo hiểm đến sứ quán…” Lúc này, Chúc tiên sinh mới phát hiện ra bản thân ông ta còn chưa đủ hiểu Thân Mật.
Thân Mật cười, nhưng trong mắt lại có sự lạnh lẽo: “Chúc tiên sinh, bổn điện hạ không muốn nấp ở phía sau nữa. Còn tiếp tục nấp như thế, e rằng quần thần sẽ quên mất còn có một vị hoàng tử như bổn điện hạ. Thân thể phụ hoàng đã không ổn rồi.”
Nấp phía sau đúng là rất có lợi, có thể lặng lẽ phát triển thế lực của mình, đồng thời sẽ không phải chịu sự chèn ép của các anh trai của y. Vừa vặn có thể ngồi xem “trai, cò đánh nhau”, còn mình là “ngư ông đắc lợi”.
Song, cách làm như vậy chỉ có thể thực hiện trong quá khứ, khi y vẫn còn khá yếu. Nó đã không còn thích hợp trong thời thế hiện giờ nữa.
Sau chuyện của Bích Sơn Quân, y đã thay đổi hết những ám vệ của Đại Ung cài cắm tại đạo Nhạn Tây của Đại Ung thành người của y, còn nhận được sự khen ngợi của phụ hoàng.
Quan trọng hơn là, sức khỏe của phụ hoàng y đã không ổn, hiện tại chỉ đang gắng gượng chống đỡ, nói không chừng sẽ băng hà bất cứ lúc nào.
Cho nên y nhất định phải đứng ra, nhất định phải lộ rõ sự tồn tại của mình ở trong triều, nhất định phải lấy được sự chú ý của mọi người.
Về phần Uông Ấn, cuộc viếng thăm này chỉ là sự thăm dò mà thôi.
Việc Uông Ấn từ chối quả thật nằm ngoài dự đoán của Thân Mật. Nhưng đồng thời đã chứng minh một điều: Con người Uông Ấn, cực kì khó đối phó.
Đại An có người như vậy, tuyệt đối không phải là chuyện tốt cho Đại Ung.
May mắn là sau nhiều năm tính toán và lên kế hoạch, cuối cùng hoàng đế của Đại An đã vô cùng kiêng kị Uông Ấn, còn đuổi hắn đến đạo Nhạn Tây.
Tất cả những điều này không khác với những gì y đoán là bao.
Thân Mật thoáng nhìn Chúc tiên sinh, vừa cười vừa nói: “Chúc tiên sinh, sở dĩ bổn điện hạ đi gặp Uông Ấn là bởi vì… Người mà bổn điện hạ muốn hợp tác, về căn bản không phải là Uông Ấn.”