Uông Xưởng Công

Chương 691: Chương </span></span>691HÀN CHÂU TIẾT



Thân Mật không nói cặn kẽ với Chúc tiên sinh rằng câu này có nghĩa là gì.

Y hờ hững liếc nhìn Chúc tiên sinh một cái rồi nói: “Uông Ấn trở thành phó sứ đoàn đi sứ sang đây, thế nào cũng có nhiệm vụ khác. Sai người để ý sát sao, nhất định phải nắm rõ Uông Ấn đã đi những đâu.”

Thấy Chúc tiên sinh gật đầu, nét mặt Thân Mật dịu đi, suy ngẫm tỉ mỉ bước tiếp theo của kế hoạch.

Y không nói với Chúc tiên sinh về những chuyện này.

Theo y thấy, nếu suy nghĩ và tư duy của Chúc tiên sinh không theo kịp y thì ông ta đã không có tác dụng gì nữa.

Thật sự thì sau khi từ đạo Nhạn Tây trở về, phản ứng của Chúc tiên sinh không còn nhanh nhạy như xưa. Điều này khiến Thân Mật rất không hài lòng.

Vì vậy, hắn đã không nói trước với Chúc tiên sinh về việc mình đến sứ quán gặp Uông Ấn.

Trước đây, Chúc tiên sinh là người dẫn đường, là thầy của y. Nhưng bây giờ, ông ta chỉ là một thuộc hạ của y mà thôi.

Trong khi Thân Mật sai người theo dõi mọi hành động của Uông Ấn, thì có một người cũng đang bí mật theo dõi hắn.

Người này chính là Hàn Châu Tiết.

Tuy chức quan của Hàn Châu Tiết chỉ là tự thừa Hồng Lư Tự, nhưng bởi vì hắn là phò mã của công chúa Đồng Nhạc nên hắn ở ngay phòng bên cạnh của Uông Ấn trong sứ quán. Trưởng sứ đoàn Vi Quan Chính đã cố ý sắp xếp để hai người họ trao đổi về chuyện của ám vệ. Sự bố trí này cũng thuận tiện cho Hàn Châu Tiết chấp hành mệnh lệnh của Vĩnh Chiêu Đế, đó chính là theo sát bên cạnh Uông Ấn.

Tuy nhiên, mặc dù như vậy có thuận tiện nhưng Hàn Châu Tiết vẫn không thu hoạch được gì.

Hắn đã sớm biết việc theo dõi Uông Ấn là nhiệm vụ cực kì khó khăn. Uông Ấn không chỉ có võ nghệ thâm sâu khó dò mà bên cạnh còn có nhiều ám vệ thế kia. Có lẽ Hàn Châu Tiết còn chưa tới gần Uông Ấn thì đã bị phát hiện rồi.

Hơn nữa, sau khi đến thành Trường Ung, phần lớn thời gian Uông Ấn đều ở lại trong sứ quán. Nếu không hắn cũng chỉ đi theo Vi Quan Chính đến nói chuyện với các quan viên của Đại Ung.

Có vài lần, Hàn Châu Tiết cũng định đến hỏi Uông Ấn, hỏi thăm hắn về việc khi nào tiến hành bàn giao ám vệ, và tiến hành như thế nào.

Nhưng Hàn Châu Tiết vẫn luôn kiềm chế bản thân. Một là bởi vì bọn họ vừa mới đến thành Trường Ung, mọi động thái đều bị để mắt. Hàn Châu Tiết sợ gây sự chú ý của các quan viên Đại Ung.

Mặt khác, tất nhiên là có phần không dám.

Trong một tháng đi từ đạo Nhạn Tây đến thành Trường Ung, Hàn Châu Tiết luôn bí mật quan sát Uông Ấn, quan sát lời nói và cử chỉ của hắn, muốn biết hắn thật sự là người như thế nào.

Sau hơn một tháng quan sát, Hàn Châu Tiết chỉ có một cảm nghĩ: Uông Ấn giống hệt như trong tưởng tượng của hắn, rất lợi hại và rất mạnh!

Uông Ấn dẫn theo đề kỵ và binh sĩ Nhạn Tây Vệ gia nhập đoàn đi sứ. Đề kỵ và binh sĩ Nhạn Tây Vệ cực kì tôn trọng và tin phục, răm rắp chấp hành mọi mệnh lệnh của Uông Ấn.

Điều đó vẫn chưa là gì, nhưng ngay cả một nghìn binh sĩ của Kinh Kỳ Vệ mới nằm dưới sự kiểm soát của Uông Ấn chưa được mấy ngày mà đã chẳng khác gì binh sĩ Nhạn Tây Vệ, vô cùng tôn trọng và tin phục Uông Ấn.

Hàn Châu Tiết khó có thể tưởng tượng được điều này.

Còn Uông Ấn làm được điều đó, rất đơn giản, chính là huấn luyện binh sĩ.

Trước đó, Hàn Châu Tiết chưa bao giờ nghĩ rằng trên đường đi sứ cũng có thể huấn luyện binh sĩ, mà còn không hề làm chậm trễ hành trình.

Lúc sứ đoàn xuất phát, Uông Ấn chia hai nghìn binh sĩ xếp thành từng đội ngũ. Hắn lệnh cho những binh sĩ này cứ cách một canh giờ lại thay đổi đội hình một lần, đồng thời đưa ra mệnh lệnh cho từng người bọn họ phải ngăn chặn hoặc lùi lại.

Ban đầu, Hàn Châu Tiết và các binh sĩ đều không rõ Uông Ấn đang làm gì. Nhưng bọn họ cũng không dám chống lại mệnh lệnh của Uông Ấn.

Cho đến tận mấy ngày sau, nhân lúc nghỉ ngơi, Uông Ấn mới nói cho mọi người biết đây là đang luyện tập trận. Hắn nói nếu gặp phải tình huống ngoài ý muốn sau khi đến Đại Ung, mọi người có thể thay đội ngũ như thế này. Thời điểm thật sự đối mặt với kẻ địch, trận đồ như vậy có thể phát huy sức mạnh gấp bội của số người.

Nghe xong, Hàn Châu Tiết không tin.

Các binh sĩ có thể tập trận trong quá trình đi sứ sao? Còn phát huy sức mạnh của số người gấp nhiều lần? Sao có thể như vậy được?

Tuy nhiên, khi sứ đoàn bọn ra khỏi biên giới Đại An nhưng lại chưa tới lãnh thổ Đại Ung, là nơi hỗn loạn, thường xảy ra nạn cướp bóc. Uông Ấn liền dẫn một số binh sĩ, bảo bọn họ sắp xếp theo đội hình bày trận. Gần như không cần tốn nhiều sức đã tiêu diệt sạch đám kẻ cướp giữa biên giới.

Chuyện tiện thể tiêu diệt kẻ cướp trên đường khiến các binh sĩ thấy được sức mạnh của trận đồ, cũng khiến bọn họ hết sức tin phục Uông Ấn.

Hàn Châu Tiết cũng không ngoại lệ.

Qua chuyện này, rốt cuộc Hàn Châu Tiết đã biết tại sao lại có lời đồn, gọi Uông Ấn là người đứng đầu trong việc huấn luyện binh sĩ. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, những binh sĩ vốn không phải thuộc cấp của Uông Ấn đã có sự tiến bộ như thế này, vậy khi Uông Ấn thật sự huấn luyện binh sĩ thì kết quả sẽ kinh khủng nhường nào!

Uông tướng quân thật sự quá tài giỏi! Hàn Châu Tiết không chỉ một lần nghĩ vậy. Lúc giáp mặt với Uông Ấn, Hàn Châu Tiết luôn không kìm nén nổi sự phấn khích.

Hắn cho rằng, bất luận hoàng thượng bởi vì kiêng dè Uông Ấn hay bởi nguyên nhân gì khác nên mới để Uông Ấn chấp chưởng Nhạn Tây Vệ. Nhưng ý chỉ đó thật sự rất đúng đắn.

Uông Ấn quản lý Nhạn Tây Vệ, với bản lĩnh luyện quân của hắn, Nhạn Tây Vệ chắc chắn có thể trở thành tấm lá chắn kiên cố nhất của Đại An.

Thậm chí Hàn Châu Tiết thầm nghĩ, nếu có thể được Uông tướng quân chỉ bảo, hoặc có thể trở thành thuộc hạ của Uông tướng quân thì thật sự quá tốt.

Hàn Châu Tiết khâm phục người mạnh mẽ như Uông Ấn, cũng khát khao sẽ trở thành người mạnh mẽ như Uông Ấn.

Nhưng một mặt khác, trong lòng Hàn Châu Tiết tràn đầy mâu thuẫn: Hắn phải giành lấy ám vệ từ tay Uông Ấn, phải theo dõi Uông Ấn, vô hình trung đã đứng ở phía đối lập với Uông Ấn.

Thành thật mà nói, Hàn Châu Tiết hoàn toàn không muốn, cũng không dám.

Song, hoàng thượng đã ra ý chỉ, hắn có thể làm thế nào đây?

Hắn lần lữa không đi hỏi thăm Uông Ấn về việc bàn giao ám vệ, chủ yếu vẫn là bởi vì sự mâu thuẫn này. Hắn muốn cố gắng hết sức kéo dài thời gian không phải đứng ở phía đối lập với Uông Ấn.

Nếu hoàng thượng không nghi kị Uông tướng quân thì tốt biết mấy… Hàn Châu Tiết không khỏi lừa mình dối người mà nghĩ như vậy.

Về phần bàn giao ám vệ, Hàn Châu Tiết không cho rằng bản thân hắn sẽ làm tốt hơn Uông Ấn bây giờ. Hiện tại, các ám vệ không ngừng gửi tin tình báo về Đại An, bản thân bọn họ cũng không bị lộ. Đây chẳng phải là chuyện rất tốt sao?

Tuy nhiên, bản thân Hàn Châu Tiết cố gắng trì hoãn, nhưng không ngờ Uông Ấn lại chủ động đến tìm hắn để bàn giao.