Thân phận hiện nay của Lục Văn Oanh là phi tử được cưng chiều của hoàng đế Đại Ung. Đó cũng là điều mà nàng ta không muốn nhắc tới trước mặt Uông Ấn.
Mặc dù đây là đang tự lừa mình dối người, nhưng… nàng ta luôn cảm thấy trong lòng thoải mái hơn.
Bây giờ, Uông Ấn lại hỏi nàng ta như vậy, khiến nàng ta có cảm giác như có thứ gì đâm vào tim mình, vô cùng khó chịu và có sự bối rối không lời nào diễn tả.
Đúng vậy, nàng ta là phi tần được hoàng thượng của Đại Ung sủng ái, sao có thể nảy sinh tâm tư khác?
Thế nhưng, tình cảm không phải là điều mà con người ta kiểm soát được.
Người trước mặt có biết suy nghĩ trong lòng nàng ta không?
Song nàng ta cũng không dám để hắn biết, đành phải cúi mặt xuống thấp hơn, che đi tình ý trong mắt, đáp rằng: “Uông tướng quân, hoàng thượng… không thể chống đỡ được bao lâu nữa, có lẽ chỉ là chuyện vài tháng, nửa năm nữa mà thôi.”
Vài tháng hoặc nửa năm… Thời gian này quá ngắn.
Uông Ấn im lặng chốc lát rồi nói: “Hóa ra là vậy. Chẳng trách… Có điều, cuối cùng thù lớn của Quý phi nương nương đã được báo, cũng có thể như ý, toại nguyện rồi.”
Ông nội của Lục Văn Oanh là trọng thần Lục Hưu của Đại Ung, nhưng lại bị hoàng thượng Đại Ung và đại tướng quân năm đó làm hại. Trong gia tộc chỉ còn lại phụ nữ và trẻ em mà thôi.
Về sau, Lục Văn Oanh một mình trở về Trường Ung là để báo thù.
Vị đại tướng quân đó đã chết vì đấu đá tranh giành quyền lực vào mười lăm năm trước. Hiện tại, hoàng thượng của Đại Ung cũng đã sắp không chống đỡ nổi. Mối thù lớn của nàng ta đã báo được, đó là chuyện vui.
Giờ phút này, Lục Văn Oanh thực sự không cười nổi, chỉ nhếch khóe môi, đáp: “Đúng thế, trong lòng bổn cung rất vui.”
Nhưng như ý, toại nguyện sao? Vẫn còn quá xa vời. Từ rất lâu trước kia, tâm nguyện lớn nhất của nàng ta đã không chỉ là báo thù. Có điều, hắn không biết.
Lục Văn Oanh đang muốn nói gì đó thì thấy Uông Ấn đứng lên, nói: “Quý phi nương nương, bổn tướng phải đi rồi. Chuyện trong điện tổ chức yến hội hoàng gia, bổn tướng đã sắp xếp ổn thỏa, nương nương có thể yên tâm.”
Lục Văn Oanh đột nhiên ngẩng đầu lên, giọng nói run run: “Vậy... vậy sao? Uông tướng quân muốn đi sao?”
Nàng ta không ngờ Uông Ấn lại rời đi sớm như thế. Nàng ta còn chưa trò chuyện được lâu với hắn, còn nhìn hắn chưa đủ. Thật sự quá nhanh!
Vẻ mặt Uông Ấn vẫn hờ hững, hắn chắp tay, nói: “Vâng, Quý phi nương nương có chuyện gì thì có thể liên lạc với đề kỵ. Bổn tọa không tiện vào cung.”
Hắn vốn dĩ không thể ở lâu trong hoàng cung Đại Ung. Sau khi nhận ra nỗi lòng của Lục Văn Oanh, hắn càng muốn rời đi.
Biết nhưng không nói toạc ra mới là cách tốt nhất để đối phó với nỗi lòng này.
Dứt lời, hắn định quay người, rời đi.
Lục Văn Oanh liền cuống lên, vội vàng gọi hắn lại, hỏi ra vấn đề mà nàng ta quan tâm nhất: “Uông tướng quân, nghe nói ngài dẫn theo phu nhân sang đây? Sao ngài lại…”
Nàng ta quả thật không hỏi ra được những lời còn lại.
Sao ngài lại dẫn theo nàng ấy đi sứ sang Đại Ung? Sao ngài lại cưới nàng ấy? Sao ngài lại thích nàng ấy đến vậy? Ngài… không phải ngài là hoạn quan sao? Sao có thể như vậy?
Dù rằng Lục Văn Oanh chưa nói hết câu nhưng Uông Ấn đã nghe ra sự oán trách trong lời nói của nàng ta. Hắn liền cau mày.
Uông Ấn hơi dừng bước, nhưng không quay người lại, chỉ đáp: “Đúng thế. Quý phi nương nương không cần phải để ý đến những việc riêng này. Chúng sẽ không ảnh hưởng đến sự hợp tác giữa bổn tướng và Quý phi nương nương.”
Giữa hắn và Lục Văn Oanh chỉ có thể nói chuyện công việc và hợp tác, không cần thiết phải nói đến những chuyện khác.
Đây vẫn luôn là cách hắn đối đãi với nàng ta, đồng thời hi vọng nàng ta cũng vậy.
Nói rồi, hắn lại lặng yên không một tiếng động rời khỏi cung điện này giống như lúc đến, tựa như một cánh chim gấp gáp bay về phía sứ quán.
Lục Văn Oanh ngẩn ngơ nhìn theo hướng cửa điện, đôi môi mấp máy, hai hàng nước mắt tuôn rơi.
Ngay sau đó, nàng ta ngã ngồi xuống ghế, dường như tất cả sức lực đều bị rút cạn, trong lòng cảm thấy vô cùng mệt mỏi, lại cảm thấy cực kì xót xa.
Lần đầu tiên gặp lại sau mười lăm năm, cứ như vậy mà trôi qua. Giống như thời gian thấm thoắt thoi đưa, nhanh đến mức khiến nàng ta không thể chấp nhận được.
Trước đó, trong lòng nàng ta vui sướng bao nhiêu, mong đợi bao nhiêu thì giờ phút này lại chua xót và buồn bã bấy nhiêu.
Trước đó, nàng ta còn thầm nghĩ, chỉ gặp mặt một lần là được. Nhưng lúc này nàng ta lại cảm thấy gặp một lần nào có đủ, chỉ hận không thể gặp nhau mọi lúc…
Trước lúc rời đi, hắn đã nói gì? Việc riêng, việc riêng… Đúng, cưới vợ đương nhiên là chuyện riêng của hắn. Nhưng hắn là hoạn quan, sao có thể cưới vợ?
Hơn thế, hắn còn coi trọng và cưng chiều vợ mình đến vậy. Ngay cả nàng ta đang ở Đại Ung xa xôi cũng biết cả.
Khi mới biết tin Uông Ấn lập gia đình, Lục Văn oanh như muốn phát điên. Nàng ta đập vỡ ngọc hoa sen chín cánh và xé bỏ bức tranh “Hoa mai trong giá lạnh” mà hoàng thượng tặng cho, nhưng vẫn không thể xua tan nỗi bi thương và đau khổ trong lòng.
Chuyện này quá bất ngờ, quá đột ngột. Nàng ta hoàn toàn không thể chấp nhận được.
Nàng ta không ngờ Uông Ấn đã là hoạn quan mà còn có cô gái muốn gả cho hắn.
Dù cho hắn không thuộc về nàng ta thì cũng không thể thuộc về ai khác. Nhưng bây giờ, hắn thật sự đã có vợ, còn dẫn theo cả người vợ này đến Đại Ung.
Nghe nói đó là cô gái nhà họ Diệp danh gia vọng tộc. Nghe nói cô gái nhà họ Diệp ấy có dung mạo tuyệt đẹp. Nghe nói, cô gái nhà họ Diệp ấy mới mười tám tuổi.
Nghĩ đến đây, Lục Văn Oanh đứng bật dậy, nhào tới trước gương đồng, tỉ mỉ ngắm nghía dung mạo của mình.
Sau đó, nàng ta gỡ từng chiếc trâm cài trên đầu xuống, lấy một ít tóc che lại một bên mặt, hòng khiến bản thân trông trẻ hơn phần nào.
Khóe mắt chưa có nếp nhăn, làn da vẫn mịn màng, đôi mắt vẫn sáng ngời… Dung nhan của nàng ta không hề thua kém cô gái mười tám tuổi.
So với phu nhân của Uông Ấn, nàng ta không thua kém chút nào, phải không?
Điều thua kém duy nhất chính là nàng ta là người Đại Ung. Khoảnh cách giữa nàng ta và Uông Ấn là khoảng cách giữa hai quốc gia. Thua kém là nàng ta không thể quang minh chính đại ở bên cạnh hắn.
Nàng ta và hắn quen biết nhau đã mười lăm năm, hắn còn từng cứu nàng ta, nàng ta còn gửi tin tức tình báo cho hắn. Có thời gian lâu dài như vậy, có mối liên hệ sâu sắc đến thế. Nhưng cô gái nhà họ Diệp kia thì sao? Cô gái nhà họ Diệp đó đã làm gì cho hắn?
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà cô gái nhà họ Diệp có thể trở thành vợ của hắn, còn được hắn yêu thương như vậy?
Giờ phút này, Lục Văn Oanh – Lục quý phi vừa hết sức hâm mộ vừa cực kì ghen ghét Diệp Tuy – người chưa từng gặp mặt.
Nàng ta rất muốn gặp cô gái nhà họ Diệp này, rất muốn biết nàng ấy là người như thế nào, rất muốn biết nàng ấy dựa vào cái gì mà có thể có được Uông Ấn, rất muốn…
Cô gái nhà họ Diệp đó đúng thật là tốt số!
Xem ra, nàng ta phải nghĩ cách gặp người này mới được.