Hàn Châu Tiết hết sức cẩn thận, đặt con dao găm mỏng như cánh ve kia lên xà ngang trong điện tổ chức yến hội hoàng gia. Sau đó, hắn chạy như ma đuổi đằng sau, phóng vút ra khỏi hoàng cung Đại Ung.
Hàn Châu Tiết vốn tưởng rằng sẽ xảy ra vài chuyện gì đó, chẳng hạn như hành tung của hắn bị phát hiện, binh sĩ Đại Ung nhanh chóng đuổi theo. Lại ví dụ như sứ quán kiểm tra đột xuất, phát hiện hắn không ở trong đó.
Hàn Châu Tiết suy nghĩ quá nhiều, trong lòng cũng phập phồng lo lắng, đã chuẩn bị sự ứng phó cho mọi tình huống… Nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lúc hắn rời khỏi hoàng cung Đại Ung, hoàng cung vẫn uy nghiêm yên tĩnh, những binh lính vẫn qua lại tuần tra mà không phát hiện ra bóng dáng của hắn.
Sứ quán Đại Ung thì hết sức yên bình, dường như tất cả mọi người đều đã ngủ say.
Khi Hàn Châu Tiết trở lại gian phòng của mình và nằm xuống giường, trái tim thấp thỏm bấy giờ mới yên, nhưng trong lòng lại cảm thấy cực kì khó hiểu.
Sao lại bình yên như vậy? Không thể nào…
Hắn lấy làm khó chịu, cứ cảm thấy chuyện đêm nay quá bất ngờ. Hoàn toàn không có bóng dáng của việc bàn giao ám vệ như đã nói trước đó, trái lại còn đi một chuyến tới hoàng cung Đại Ung, đặt một con dao găm mỏng như cánh ve lên xà ngang của một cung điện.
Con dao găm đó có tác dụng gì? Rốt cuộc Uông tướng quân muốn làm gì? Và trong thời gian hắn và Uông Ấn tách ra, Uông Ấn đã làm gì trong hoàng cung Đại Ung?
Đủ loại câu hỏi chồng chất trong lòng Hàn Châu Tiết, hắn nghĩ đi nghĩ lại mà vẫn không có câu trả lời.
Để tránh kinh động tới người khắc, hắn không thể đi hỏi thăm Uông Ấn, đành phải xốc lại tinh thần, định nghe xem phòng sát vách có động tĩnh gì, muốn biết Uông Ấn đã trở lại hay chưa.
Tất nhiên, Hàn Châu Tiết không nghe thấy được gì cả.
Mọi hành động của Uông Ấn hoàn toàn không phải là điều mà Hàn Châu Tiết có thể phát hiện ra được.
Hàn Châu Tiết tưởng rằng mình sẽ mất ngủ cả đêm, nhưng có lẽ bởi vì căng thẳng cao độ, chẳng mấy chốc hắn đã cảm thấy buồn ngủ.
Lúc nhắm mắt lại, Hàn Châu Tiết mơ màng nghĩ: Bổn quan cũng là người đã đi dạo một vòng trong hoàng cung Đại Ung rồi, còn là đi theo Uông tướng quân đấy…
Uông Ấn ở chỗ của Lục Văn Oanh không lâu, tốc độ lại nhanh hơn Hàn Châu Tiết nhiều, nên hắn trở về sứ quán Đại Ung còn sớm hơn cả Hàn Châu Tiết.
Từ lúc Uông Ấn rời khỏi sứ quán, Diệp Tuy vẫn luôn đợi hắn.
Nàng biết việc Uông Ấn dẫn Hàn Châu Tiết vào hoàng cung Đại Ung, cũng biết Uông Ấn vào trong cung thăm dò tin tức. Chỉ là, hoàng cung Đại Ung dù sao cũng được canh phòng nghiêm ngặt, cho dù Uông Ấn có võ công cao cường hơn nữa, nàng cũng vẫn thấy lo lắng.
Cho tới khi Uông Ấn bình an trở về, nàng mới yên tâm.
Có điều, sau khi nhìn thấy Uông Ấn, trong lòng nàng giật thót, vội hỏi: “Đại nhân, trong cung đã xảy ra chuyện gì sao?”
Nét mặt Uông Ấn trông vẫn giống như ngày thường, nhưng nàng đã quá hiểu rõ Uông Ấn. Nàng có thể cảm nhận được bất kì sự thay đổi nhỏ nhặt nào trên người hắn.
Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra khi hắn vào cung!
Uông Ấn thoáng điều chỉnh lại nhịp thở, cười đáp: “Cô gái nhỏ, bổn tọa không sao. Nàng không cần phải lo lắng.”
Trên đường về, hắn vẫn luôn nghĩ về câu nói sau cùng của Lục Văn Oanh và cứ cảm thấy trong lòng không vui.
Từ một cung nữ của Cục Dịch Đình trở thành Lục quý phi của ngày hôm nay, tâm tính và thủ đoạn của Lục Văn Oanh đương nhiên là vượt xa người thường. Hắn cảm thấy nàng ta vô cùng lợi hại, cũng có phần cảm phục.
Nhưng đó là trước khi nhận ra tình cảm của nàng ta.
Hắn phát hiện ra mình không thích tình cảm của Lục Văn Oanh, cũng không thích sự oán trách của nàng ta, càng không thích sự tò mò dò hỏi của nàng ta về Diệp Tuy.
Chuyện tình cảm từ trước đến nay luôn là điều phiền toái, nhất là tình cảm nằm ngoài dự liệu lại càng là phiền toái lớn đối với hắn.
Lục Văn Oanh là đối tượng hợp tác rất tốt, nhưng nếu dính dáng tới tình cảm… Hắn đã thấy quá nhiều trường hợp vì tình cảm mà đánh mất lý trí, sợ rằng sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Không nói đâu xa, chỉ nói đến anh trai của Diệp Tuy là Diệp Hướng Ngu, suýt chút nữa đã bị một nha hoàn đem lòng mến mộ đầu độc làm hại.
Không phải là hắn sợ Lục Văn Oanh bỏ độc làm hại hắn, mà là lo lắng nàng ta sẽ gây bất lợi với Diệp Tuy. Đặc biệt là nàng ta còn cố ý hỏi về tình hình của Diệp Tuy.
Hắn không thể không xem xét, không thể không đề phòng.
Hắn đã phạm sai lầm một lần với Diệp Tuy trong chuyện xảy ra ở thao trường nhỏ của phủ đại tướng quân, tuyệt đối không thể để có lần thứ hai nữa.
Uông Ấn hơi chau mày, nói với Diệp Tuy: “Cô gái nhỏ, bổn tọa vào cung để gặp Lục quý phi của Đại Ung. Nàng đã từng nghe nói tới người này chưa?”
Nếu như Diệp Tuy là một cô nương khuê các bình thường thì hắn chắc chắn sẽ không hỏi nàng về những điều này. Nhưng nàng có thể biết trước chuyện tương lai, vậy nàng có biết về Lục Văn Oanh không?
Lục quý phi? Lục quý phi của triều Đại Ung?
Diệp Tuy ngẫm nghĩ. Trong ký ức về Đại Ung của nàng, chưa từng có vị “Lục quý nhân” này. Tất nhiên, trước đó cũng không hề có ký ức liên quan tới người như Thập Cửu hoàng tử Thân Mật.
“Nàng nghĩ kĩ lại xem, quý phi tên là Lục Văn Oanh, là cháu gái của Lục Hưu – trọng thần của Đại Ung. Nàng từng…” Uông Ấn nói, định kể cụ thể hơn về Lục quý phi cho Diệp Tuy nghe.
Nhưng nàng đã ngắt lời hắn, kinh ngạc nói: “Lục Hưu? Lục Văn Oanh? Thiếp không biết có vị Lục quý phi như vậy. Tuy nhiên, sau này Đại Ung có một vị Lục thái hậu, có tên là Lục Oanh khi vẫn còn là cô nương chốn khuê phòng. Ông nội của Lục thái hậu chính là Lục Hưu.”
Không có Lục quý phi, nhưng lại có Lục thái hậu.
Sau khi hoàng đế Thân Giám của Đại Ung băng hà, con trai duy nhất của Lục thị là Thân Ung được lập làm thái tử. Khi đó Thân Ung chưa đầy ba tuổi.
Mẹ của Thân Ung là Lục thị ôm con trai ngồi lên ngai vàng, trở thành Lục thái hậu.
Bởi vì thiên tử tuổi còn nhỏ nên Lục thái hậu buông rèm nhiếp chính. Cho đến những năm cuối Vĩnh Chiêu, Lục thái hậu cực lực cho rằng phải đưa quân tiến đánh Đại An. Đây chính là lý do mà hai nước lại nổ ra chiến tranh lần nữa.
Người mà Uông Ấn đang nhắc đến là Lục thái hậu?
Hóa ra về sau hắn và Lục thái hậu có mối liên hệ? Thật ra điều này cũng không kỳ lạ. Người lợi hại như hắn đương nhiên cũng sẽ gặp người lợi hại như vậy.
Sau khi nghe Diệp Tuy nói xong, sắc mặt Uông Ấn trở nên nặng nề, trong mắt dâng lên sự lạnh lẽo.
Hắn biết Lục Văn Oanh là người rất đáng gờm, nhưng không ngờ sau này nàng ta lại ghê gớm đến vậy. Buông rèm nhiếp chính, chủ trương gắng sức đưa quân sang Đại An… Đây đều là những chuyện về sau.
Thế còn hiện tại thì sao? Bị một người lợi hại như Lục Văn Oanh nhớ nhung sẽ không phải là chuyện tốt lành gì.
Uông Ấn lại cảm thấy chuyện tình cảm thật sự quá rắc rối. Đồng thời hắn cũng cảm thấy may mắn, may mà hắn đã đi gặp Lục Văn Oanh, nhận ra tâm tư của nàng ta. Nếu không…
“Đại nhân, có gì không ổn sao?”
Nhất thời Uông Ấn cảm thấy khó nói nên lời. Nhưng liên quan đến an nguy của Diệp Tuy, hắn vẫn phải nói ra…