Uông Xưởng Công

Chương 698: Chương </span></span>698TÌNH CẢM YÊU MẾN



Trước khi Diệp Tuy tới, thật ra Lục Văn Oanh đã âm thầm mang lòng so bì.

Cho dù nàng ta biết sự so bì này hoàn toàn không có ý nghĩa gì hết, nhưng là một người cố chấp những mười lăm năm, nàng ta thật sự không thể kiềm chế được chính mình.

Kể từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Diệp Tuy, Lục Văn Oanh đã biết mình thua rồi.

Cô gái trước mặt… quá xinh đẹp!

Dung mạo của nàng tựa như vầng thái dương chói chang, mang đến cho mọi người cả bầu trời rực rỡ, lại giống như hoa mẫu đơn cao quý diễm lệ, ngay lập tức đã thu hút ánh mắt của nàng ta.

Người như thế sẽ hạ thấp tất cả những người phụ nữ khác, làm lu mờ bọn họ.

Lúc này, trong đầu Lục Văn Oanh đột nhiên xuất hiện một hình ảnh:

Uông Ấn và Diệp Tuy đứng sánh vai, hai người họ cùng nhau tỏa sáng, là đôi Kim Đồng Ngọc Nữ do trời đất tạo thành.

Có lẽ, ngoài hai người họ ra, bất cứ ai đứng cạnh cũng đều trở nên nhạt nhòa.

Đôi bên cân xứng, cả hai tôn nhau lên, đây chính là nguyên nhân Uông tướng quân cưới nàng ấy làm vợ sao?

Trong khi Lục Văn Oanh dâng trào cảm xúc thì Diệp Tuy cũng đang quan sát nàng ta.

Thoạt nhìn thì Lục quý phi trẻ hơn tuổi thực rất nhiều. Cũng giống với rất nhiều phi tử khác trong cung, nàng ta mặc y phục hết sức lộng lẫy, trang sức quý giá toát lên vẻ cao quý, khiến dung mạo vốn đã xinh đẹp lại đẹp hơn ba phần.

Có điều, Lục quý phi của bây giờ chẳng khác gì đang mang chức trách của hoàng hậu, thần thái thiên về đoan trang, chín chắn hơn.

Lục quý phi quả là người đứng đầu các phi tần. Nàng ta… là người tương tư Uông Ấn sao?

Sau đó, Diệp Tuy đã hỏi han tỉ mỉ về tình huống mười lăm năm trước. Qua Uông Ấn, nàng biết được gia tộc của Lục quý phi bị hãm hại, bây giờ chỉ còn lại vài nữ quyến còn sống sót.

Kẻ khiến Lục quý phi tan cửa nát nhà là hoàng thượng Thân Giám và đại tướng quân của Đại Ung.

Đại tướng quân đã chết từ lâu, kẻ thù của nàng ta chỉ còn lại hoàng thượng Thân Giám của Đại Ung.

Kẻ thù như vậy gần như khó có thể lay chuyển, cho nên Lục quý phi mới lấy thân hầu hạ kẻ thù, chính là vì muốn báo thù.

May mắn thay, thời gian còn ưu ái Lục quý phi, cho nàng ta hi vọng: Hoàng thượng Đại Ung đã già yếu, hơn nữa còn gần đất xa trời.

Hiện tại, Lục quý phi đã sắp đạt được ước muốn rồi thì phải?

Có lẽ, chỉ kẻ thù chết đi là vẫn chưa đủ, chỉ khi cướp mất thứ mà kẻ thù coi trọng nhất thì mới thật sự hả giận.

Kiếp trước, Diệp Tuy cũng đã làm như vậy, nên nàng mới hiểu rõ con đường bày mưu tính kế của Lục quý phi.

Có điều, cũng chỉ là hiểu rõ mà thôi, điều đó không có nghĩa là nàng có bất cứ sự tán đồng nào với Lục Quý phi.

Bấy giờ, Lục Văn Oanh lên tiếng, không phải là nói với Diệp Tuy mà là lệnh cho các cung nữ và nội thị xung quanh: “Tất cả các ngươi lui hết xuống, bổn cung muốn nói chuyện riêng với Uông phu nhân.”

Cung nữ và nội thị lập tức lui xuống. Có thể thấy được bình thường Lục Văn Oanh đã xây dựng được uy thế rất lớn.

Nhưng nhóm người Bội Mặc và Triệu Tam Nương ở bên cạnh Diệp Tuy lại không hề nhúc nhích, vẫn cung kính đứng phía sau Diệp Tuy.

Thấy vậy, Lục Văn Oanh cau mày, nói với vẻ không vui: “Uông phu nhân, chẳng lẽ phu nhân vẫn còn sợ bổn cung gây bất lợi cho phu nhân hay sao? Bảo đám tôi tớ này lui xuống đi.”

“Nương nương nói đùa rồi. Chỉ là ta đã quen để bọn họ bên cạnh thôi, không sao đâu.” Diệp Tuy nói.

Đương nhiên, nàng sẽ không để nhóm người Triệu Tam Nương rời đi. Đây là cung điện của Lục quý phi, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Lục Văn Oanh nheo mắt lại, hai hàng lông mày xếch lên, trên mặt xuất hiện đôi nét khí khái hào hùng, tiếp đó nói: “Nếu đã như vậy thì bổn cung không miễn cưỡng.”

Nàng ta cũng biết rằng Diệp Tuy sẽ không để những người này rời đi. Bọn họ chắc hẳn đều là những tâm phúc thân tín, vậy thì cũng không có gì là không thể nói trước mặt bọn họ.

Lục Văn Oanh ngắm nghía gương mặt trẻ trung xinh đẹp của Diệp Tuy, cuối cùng không kìm được bèn nói: “Uông phu nhân, ngươi thích hắn sao? Ngươi gả cho hắn… chẳng lẽ không để tâm đến chuyện hắn là hoạn quan sao?”

Lời nói này quả thật quá thất lễ, cũng không phù hợp với thân phận hiện giờ của Lục Văn Oanh. Song ma xui quỷ khiến thế nào mà nàng ta vẫn nói ra.

Nét mặt Diệp Tuy không thay đổi, nàng chỉ khẽ nhếch môi, không nói gì.

Nàng thích Uông Ấn ư? Đây là chuyện giữa nàng và hắn, không cần phải nhiều lời với kẻ khác, càng không cần báo cáo với Lục quý phi.

Nàng cũng không có sở thích phô bày tình cảm của mình trước mắt người khác.

Thấy phong thái ung dung điềm tĩnh trên người Diệp Tuy, ánh mắt Lục Văn Oanh khẽ thay đổi.

Nàng ta cảm thấy lúng túng và thất bại, còn cả sự ước ao và đố kị không nói được bằng lời.

Điều này thôi thúc nàng ta lại nói tiếp: “Uông phu nhân, ngươi thật may mắn! Ta cho rằng việc hắn là hoạn quan có thể khiến hai người đều dừng bước…”

Nhưng sao hắn lại cưới con gái nhà họ Diệp? Sao lại cứ phải cưới cô gái trước mặt này?

Cho dù Lục Văn Oanh thầm ao ước và đố kị thì nàng ta cũng phải thừa nhận rằng: Bất luận là dung mạo hay phong thái, Diệp Tuy đều hơn xa những người phụ nữ khác.

Chính bởi vì biết sự xuất chúng của Diệp Tuy nên trong thâm tâm Lục Văn Oanh mới càng khó chấp nhận hơn.

Nghe vậy, cuối cùng Diệp Tuy cũng nói: “Quý phi nương nương, nương nương rất để tâm chuyện đại nhân là hoạn quan sao?”

Mới nói được mấy câu mà Lục quý phi đã nhắc tới sự thật Uông Ấn là thái giám tới hai lần.

Xem ra, Lục Văn Oanh rất để tâm đến điều đó.

“Đại nhân không phải vật sở hữu của ai hết. Chàng chính là chàng, ta sẽ không có suy nghĩ gì chỉ bởi vì chàng là thái giám hay không phải thái giám. Đây là chuyện riêng tư… Mà nếu không phải thì sao nào? Nương nương cố ý mở bữa tiệc mà chỉ có hai chúng ta tham gia, rốt cuộc là vì cái gì?”

Chẳng biết vì sao, sau khi gặp Lục quý phi, Diệp Tuy bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện xảy ra ở kiếp trước.

Kiếp trước, Lục Văn Oanh không phải quý phi, nhưng sau này lại trở thành thái hậu của triều Đại Ung.

Lục thái hậu buông rèm nhiếp chính, bất kể bá quan có phản đối như thế nào thì nàng ta vẫn khăng khăng xuất binh đối đầu với Đại An, cách mà nàng ta dùng chính là giết một nghìn kẻ địch thì mình cũng tổn hại nghìn quân.

Tại sao nàng ta lại phải làm như vậy?

Trước khi đến Đại Ung, Diệp Tuy chỉ nghĩ là do nguyên nhân chiến tranh giữa hai nước. Nhưng bây giờ, nàng lại nghĩ đến một nguyên nhân khó có thể tin được: Liệu có phải Lục thái hậu đưa quân tiến đánh Đại An là vì báo thù cho Uông Ấn không?

Nếu Lục thái hậu thật sự mến mộ Uông Ấn sâu sắc thì nguyên nhân này cũng không phải là không thể…

Hiện tại, nàng không thể nào chứng thực được chuyện của kiếp trước. Tuy nhiên, lúc này nàng biết Lục quý phi ở trước mắt nghĩ như thế nào.

Bất luận là kiếp trước Lục thái hậu đã làm điều gì vì Uông Ấn, nhưng hiện giờ, Diệp Tuy đã gả cho hắn rồi!

Là vợ của hắn, nàng ghét ánh mắt nhìn chòng chọc này của Lục quý phi.

“Quý phi nương nương, những lời này không nên nói ra đâu. Nương nương là phi tử được sủng ái của hoàng đế Đại Ung, xin nương nương hãy nhớ kĩ thân phận của mình! Đừng nhớ nhung tới người khác! Thứ không thuộc về nương nương thì có thế nào cũng sẽ không thuộc về nương nương. Mong nương nương hãy nói năng, hành động thận trọng!”

Tình cảm là thứ rất tốt đẹp, nhưng cũng có đúng sai. Với địa vị hiện giờ của Lục quý phi, bất cứ tình cảm xuất hiện cũng đều là tai vạ cho người đó.

Nàng không có ý chê bai tình cảm của Lục quý phi, nhưng nàng phải bảo vệ quyền lợi khi làm vợ Uông Ấn của mình.

Bất kể Lục quý phi nghĩ như thế nào, bất kể Lục quý phi đã làm điều gì vì Uông Ấn, nàng cũng sẽ không mềm lòng nhượng bộ.

Diệp Tuy đứng lên, khẽ cười: “Nương nương, đồng minh có thể có rất nhiều, nếu nương nương không muốn trở thành đồng minh của đại nhân thì chúng ta cũng không ngại đổi sang người khác.”

Nàng nói với vẻ rất thờ ơ, nhưng giọng điệu thờ ơ và sự uy hiếp rõ rành rành lại khiến Lục Văn Oanh cảm thấy giống như đã từng quen biết.

Nhìn khóe môi hơi nhếch lên của Diệp Tuy, đôi mắt hơi nheo lại kia, và cả lòng tin có thể khống chế tất cả này…

Chẳng phải Uông tướng quân cũng như vậy sao? Diệp Tuy của lúc này lại vô cùng giống với hắn!

Đây chính là vợ chồng sao? Thời gian hai người bọn họ ở bên nhau đã lâu nên đã bất giác lây phong thái làm việc của đối phương?

Vậy bình thường bọn họ còn thân mật như thế nào?

Nhận ra điều này, Lục Văn Oanh đau lòng khôn tả.