Lúc Diệp Tuy rời khỏi cung điện của Lục quý phi, tâm trạng nàng không được tốt cho lắm, nhưng nàng vẫn không hối hận về chuyến đi này.
Dù sao nàng cũng đã gặp được người muốn gặp, đã nói những điều muốn nói.
Bất kể là Lục Quý phi của hiện tại hay là Lục thái hậu của tương lai, nàng đều không sợ người này, cũng không thương hại nàng ta.
Từ trước tới giờ, tình cảm chưa bao giờ là chuyện của một người. Nàng sẽ bảo vệ tình cảm của mình, ngăn Lục quý phi ra xa.
Lúc rời đi, nàng còn mải nghĩ đến Lục quý phi nên không phát hiện ra có người vẫn luôn âm thầm dõi theo nàng cho đến khi bóng dáng nàng rời xa.
“Đây chính là phu nhân của Uông Ấn sao?” Một giọng nói nho nhã lịch sự vang lên.
“Đúng vậy, điện hạ. Hôm nay Quý phi nương nương thiết yến chiêu đãi, vậy nên nàng ấy mới có thể vào cung.” Lập tức có nội thị cung kính đáp.
Người nọ không hỏi tiếp nữa, chỉ nhìn theo bóng dáng Diệp Tuy với vẻ tràn đầy hứng thú.
Tuy y đã sớm nghe nói phu nhân của Uông Ấn rất xinh đẹp nhưng lại chưa từng gặp mặt, còn tưởng rằng lời đồn phóng đại sự thật.
Không ngờ nàng lại thật sự xinh đẹp đến vậy, vượt xa rất nhiều người mà y đã từng gặp.
Thảo nào Uông Ấn lại lấy địa vị một hoạn quan để cầu hôn nàng. Uông Ấn thích cô gái kiểu này sao?
Chuyện này thú vị đây…
Diệp Tuy vừa ra khỏi hoàng cung Đại Ung đã nhìn thấy Uông Ấn đang đứng chờ ngoài cổng cung. Nàng liền lộ vẻ vui mừng, khóe môi cũng nhếch lên theo.
Nàng vội rảo bước đi về phía người đang đứng cạnh chiếc xe ngựa đen nhánh, cười híp mắt hỏi: “Đại nhân, sao chàng lại đến đây?”
Trước đó, Uông Ấn đang bàn chuyện đi sứ với Vi Quan Chính nên nàng không ngờ hắn sẽ đích thân tới đón mình, quả thật nàng rất vui mừng và bất ngờ
Thấy Diệp Tuy vui mừng như vậy, ánh mắt Uông Ấn cũng trở nên dịu dàng. Hắn chỉ mỉm cười nhìn nàng mà không nói lời nào.
Đúng là hắn đang bàn chuyện của sứ đoàn với Vi Quan Chính. Có điều, cũng không có gì quan trọng nên chẳng mấy chốc đã xong xuôi, sau đó hắn liền phi nhanh tới ngoài cổng cung.
Mặc dù đã có nhóm Trịnh Bạch âm thầm bảo vệ nàng, nhưng dù sao cũng là ở trong hoàng cung Đại Ung và còn là đi gặp Lục Văn Oanh. Hắn vẫn không yên tâm.
Vả lại, hắn cũng muốn sớm gặp nàng, dẫn nàng đi dạo chơi thành Trường Ung một chuyến thực sự.
“Thật sự có thể như vậy sao? Thiếp còn tưởng nhất định phải có quan viên Đại Ung đi cùng mới được…” Diệp Tuy nói, hai mắt sáng lấp lánh.
Lúc này, chiếc xe ngựa đang chở bọn họ tiến về con phố phồn hoa nhất thành Trường Ung, Diệp Tuy không khỏi cảm thấy háo hức.
Tuy nàng không có thiện cảm với Đại Ung cho lắm, nhưng có thể tận mắt chứng kiến, tự mình tiếp xúc với sự phồn thịnh của Đại Ung cũng là một trải nghiệm rất tốt.
Uông Ấn cười đáp: “Tất nhiên là vẫn có quan viên của triều Đại Ung lén đi theo. Nhưng như thế cũng không sao.”
Quan viên Đại Ung hết sức coi trọng, đồng thời cũng hết sức thận trọng với sứ đoàn sang thăm nước họ. Hắn tin rằng quanh sứ quán luôn dày đặc thám tử của Đại Ung. Đương nhiên là quan viên Đại An đi đến đâu cũng đều có người theo dõi.
Hắn là đại tướng quân của Đại An, còn là phó sứ đoàn, dĩ nhiên sẽ không ngoại lệ.
Trên thực tế, hắn nắm rõ những thám tử đi theo hắn đang ở hướng nào.
Suy cho cùng, bản lĩnh của đám thám tử này quả thật là vẫn còn kém xa hắn, thậm chí còn không bằng đề kỵ.
Có điều, Uông Ấn vẫn giả vờ như không phát hiện ra. Vây mới khiến Đại Ung yên tâm.
Thành Trường Ung rất phồn hoa thịnh vượng, cũng rất đông người, nhưng vẫn có sự khác biệt rất lớn so với Kinh Triệu của Đại An.
Trong đó rõ ràng nhất là con người và phong tục.
Thân hình của dân Đại Ung cao to hơn người Đại An khá nhiều, tự nhiên ẩn chứa một loại cảm giác áp bức. Xem ra, có rất nhiều người không dễ chọc vào.
Nếu luận về mức độ dũng mãnh thì người ở nơi đây còn dũng mãnh hơn cả dân chúng của đạo Nhạn Tây.
Có lẽ là do thể trạng cao lớn nên khiến bọn họ tự sinh ra suy nghĩ cho rằng “ta đây là nhất dưới gầm trời này”, vì vậy mới có đủ những cuộc chiến xâm lược, chiếm đoạt với các nước bên ngoài Đại Ung. Đại Ung không chỉ xâm lược Đại An mà với các nước nhỏ xung quanh cũng vậy.
May thay, thế cục trong triều Đại Ung không ngừng xảy ra nội đấu, đã làm suy yếu sức chiến đấu của quốc gia này, bằng không…
Từ sau khi thái tử Đại Ung là Thân Hằng chết đột ngột vào mười lăm năm trước, vị trí thái tử Đại Ung đến nay vẫn để trống. Việc tranh giành vị trí thái tử khiến Đại Ung không rảnh để quan tâm đến chuyện khác. Do đó, Đại An và các nước nhỏ khác mới nhân dịp này có được sự thái bình mười mấy năm qua.
Nội loạn trong nước quả thật là tai họa lớn, quốc gia có lớn mạnh hơn nữa thì rồi cũng sẽ bị suy yếu.
Trên con phố phồn hoa nhất thành Trường Ung, Diệp Tuy không kìm nén được mà dâng lên nỗi cảm khái.
“Đại nhân, nếu Đại Ung không có nội loạn thì sẽ thế nào?” Diệp Tuy nhìn sang Uông Ấn và hỏi.
Uông Ấn nhìn dân chúng qua lại trên đường phố Trường Ung, ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Ắt hẳn Trường Ung sẽ còn phồn thịnh hơn cả hiện giờ. Tất nhiên, đây không phải chuyện tốt đối với Đại An. Chuyện xảy ra mười mấy năm nay ở Đại Ung cũng đã đủ để khiến Đại An tỉnh ngộ rồi.”
Tuy nhiên, khi nói những lời này, giọng điệu của hắn mang theo sự nghiêm nghị.
Theo Uông Ấn thấy, thật ra thì hướng đi hai năm nay của Đại An khá giống với triều Đại Ung mười mấy năm trước.
Đều là đế vương đương độ tuổi sung mãn mà hoàng tử lại đông. Quan trọng hơn cả là trong số những hoàng tử này có không ít người đã trưởng thành, đều đang nhìn chằm chằm vào ngai vàng trên cao ấy.
Sự chờ đợi dài dằng dặc sẽ khiến cho con người ta phát điên, nhất không một ai có thể cưỡng lại được sự mê hoặc của ngai vàng.
Có điều, so với Đại Ung thì Đại An vẫn còn có điểm tốt hơn một chút, đó là: Thái tử Đại Ung đã chết bất đắc kỳ tử, còn thái tử Đại An thì vẫn còn đó.
Nhưng thái tử Trịnh Trọng lại quá đỗi bình thường, hơn nữa lại còn càng ngày càng không được hoàng thượng chào đón. Điểm “tốt hơn một chút” này có thể kéo dài được hay không vẫn còn là ẩn số.
Quan trọng hơn cả là, hiện giờ hoàng đế Đại Ung đã cao tuổi, Lục Văn Oanh cũng đã nói chỉ là chuyện của mấy tháng nữa mà thôi. Điều này có nghĩa là triều Đại Ung sắp gặp phải sự thay đổi cực kì to lớn.
Cho dù sự thay đổi này là như thế nào thì điều có thể đoán được chính là: Cục diện rắn không đầu này sẽ bị phá vỡ, một khi đế vương tân nhiệm của Đại Ung là người mạnh mẽ, quả quyết thì nội loạn ở Đại Ung tất sẽ kết thúc rất nhanh chóng.
Đương nhiên, đây sẽ không phải là chuyện tốt đối với Đại An.
Bên này thịnh bên kia suy, hiện nay Đại An đang giẫm lên sai lầm mười lăm năm trước của Đại Ung. Nếu Đại Ung chấm dứt nội loạn thì có lẽ nền hòa bình miễn cưỡng được duy trì giữa hai bên sẽ xuất hiện biến số.
Nghe Uông Ấn nói hết câu, Diệp Tuy im lặng, nụ cười khổ xuất hiện trên gương nàng.
Suy đoán của Uông Ấn gần như chính là chuyện về sau sẽ thật sự xảy ra trong kiếp trước.
Đại Ung chấm dứt nội loạn, sức mạnh quốc gia tăng lên mỗi ngày. Còn Đại An thì lại đang tranh đoạt vị trí thái tử. Các hoàng tử ngươi lừa ta gạt, quần thần đấu đá, khiến cho tình hình trong triều mù mịt chướng khí.
Nếu không phải Đại An vẫn còn những quan viên như Trần Tựu Đạo, Tôn Trường Uẩn thì thật sự khó mà nói được cuối cùng sẽ trở nên như thế nào.
Nhưng đây là chuyện của kiếp trước. Ở kiếp này, rất nhiều chuyện đã thay đổi, có lẽ thế cuộc sẽ trở nên lạc quan hơn.
Sau khi thảo luận về thế cuộc trong triều với Uông Ấn, Diệp Tuy liền đi theo hắn xuống xe ngựa, mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, gần như cửa hàng nào nàng cũng vào xem để có thể hiểu rõ hơn.
Có điều, ngay cả Uông Ấn cũng không ngờ lần đi dạo này lại quan trọng đến vậy, có thể mang đến tin tức cực kì tốt cho hắn.