Lúc nghe thấy câu này, cả Uông Ấn và Diệp Tuy đều không kìm được mà thoáng sửng sốt.
Diệp Tuy có cảm giác trái tim đập thình thịch, hỏi ngay: “Ở đâu?”
“Ta chỉ biết nguồn gốc của những chất độc đó không phải là từ Đại Ung, mà rất có thể là đến từ những nước nhỏ bên cạnh Đại Ung.”
Những lời nói của nàng ta khiến ánh mắt Uông Ấn lóe lên.
Lúc ban đầu, khi Thân Linh Lung nói có manh mối về thuốc độc, Uông Ân cho rằng nàng ta sẽ che giấu manh mối này giống như Thập Cửu hoàng tử Thân Mật. Tuy nhiên, không ngờ nàng ta lại nói thẳng ra là nàng ta biết thuốc độc ở đâu, nói rằng nguồn gốc của chúng không phải từ Đại Ung mà là ở một số nước nhỏ xung quanh.
“Sao cô nương có thể chắc chắn như vậy?” Diệp Tuy hỏi tiếp.
“Năm đó cha ta có được tin tức từ chỗ ẩn vệ của Đại Ung. Ông biết có người muốn hạ độc mình, sau đó đã bí mật sai người đi điều tra nên mới có kết luận này.”
Nàng ta dường như nghĩ tới điều gì đó, trong mắt hiện lên sự đau khổ, lẩm bẩm nói: “Chỉ là, không lâu sau thì cha ta xảy ra chuyện. Cha ta không trúng loại độc này. Thà rằng ông vẫn còn sống để có thể trúng loại thuốc độc đó.”
Diệp Tuy nghe ra nỗi đau và niềm hy vọng trong giọng nói của Thân Linh Lung thì im lặng một lát rồi cuối cùng vẫn hỏi nàng ta: “Thân… cô nương, làm sao có thể chứng thực được tất cả những gì cô nương vừa nói? Theo chúng ta được biết, con gái của thái tử Thân Hằng đã mất từ lâu. Cô nương nói rằng mình là ‘người này’ thì chúng ta có nên tin hay không đây?”
Sau khi sự chấn động khiến con người ta vui mừng đến phát điên qua đi, Diệp Tuy đã lấy lại tinh thần. Nàng cho rằng sự xuất hiện của Thân Linh Lung quả thật quá kỳ lạ.
Dù những lời nói của Thân Linh Lung trùng khớp với những gì nàng biết trong kiếp trước nhưng nàng vẫn không tin.
Thân Linh Lung đón nhận ánh mắt nghi ngờ của Diệp Tuy, nói thẳng: “Uông tướng quân, phu nhân, hai người có thể đi điều tra sâu hơn. Vẫn còn có người có thể biết về chuyện của mười lăm năm trước. Vả lại, không cần hai người phải tin hay không, ta biết gì sẽ nói hết.”
“Cô nương đã nói ra những gì cô nương biết, nhưng nếu chúng ta không làm được theo yêu cầu của cô nương thì cô nương sẽ làm thế nào?” Diệp Tuy đáp lời.
Tiêu diệt Đại Ung… Uông Ấn không thể thực hiện được yêu cầu như vậy.
Hơn nữa, hiện nay Đại An và Đại Ung mới chỉ hòa bình được mười mấy năm mà thôi. Hòa bình rất khó có được, bất kể vì lý do gì, nếu hai nước lại nổ ra chiến tranh lần nữa thì sẽ là điều không may cho cả hai.
Thà làm chó trong cảnh thái bình còn hơn làm người trong thời chiến tranh loạn lạc.
Dù cho Diệp Tuy hy vọng có được những manh mối về thuốc giải độc hơn nữa thì cũng sẽ không đồng ý với yêu cầu này của Thân Linh Lung.
Uông Ấn nói tiếp lời của Diệp Tuy: “Chúng ta không làm được. Bổn tướng cũng không muốn đi điều tra tính thực hư của những chuyện này. Để có được tin tức về thuốc giải độc mà phải tiêu diệt Đại Ung, bổn tướng không làm được.”
Đây là lần thứ hai Uông Ấn nói “không làm được”.
Lúc mới đầu khi trả lời Thân Linh Lung, câu “không làm được” của hắn khiến người ta cảm thấy đó là đang lấy cớ. Nhưng bây giờ, khi hắn nói lại một lần nữa, Diệp Tuy và Thân Linh Lung đều đã biết rõ ý của hắn.
Hơi thở của Thân Linh Lung trở nên rối loạn, nàng ta ngước đôi mắt phiếm hồng lên nhìn thẳng vào Uông Ấn, nói với giọng dường như không thể chấp nhận nổi: “Không làm được sao? Uông tướng quân, sao ngài có thể không làm được? Đại Ung đã hại ngài bị trúng độc như thế. Đối với ngài và đối với Đại An mà nói thì Đại Ung chính là kẻ thù. Chẳng lẽ ngài không căm hận sao?”
“Uông tướng quân, cho dù ngài không vì bản thân thì cũng phải vì Đại An chứ?”
Nói xong câu cuối cùng, nước mắt Thân Linh Lung lã chã tuôn rơi.
Thấy nàng ta như vậy, Diệp Tuy còn đang muốn nói gì đó nhưng lại bị Uông Ấn nhẹ nhàng nắm lấy tay.
“Thân cô nương, bổn tướng sẽ trở về điều tra về thân thế của cô nương. Nếu những gì vừa rồi Thân cô nương nói là thật, bổn tướng nợ cô nương một ân huệ. Nếu không phải là chuyện liên quan đến hòa bình, tiêu diệt Đại Ung thì bổn tướng sẽ cố gắng hết sức đồng ý với cô nương.”
Từ lúc Thân Linh Lung xuất hiện, Uông Ấn đã nghĩ làm sao Thân Linh Lung lại biết hắn và Diệp Tuy sẽ đi vào cửa hàng này?
Nếu thái tử Thân Hằng thật sự có con gái còn sống sót thì đó chính là bí mật động trời. Thế mà nàng ta còn dám xuất hiện như vậy sao?
Dù hắn đi lên lầu hai là đã tránh được tai mắt của các quan viên Đại Ưng nhưng chỉ là tạm thời mà thôi. Sau khi hắn rời đi, những quan viên đó chắc chắn sẽ đến đây điều tra.
Thành Trường Ung tuy lớn nhưng muốn tìm một người không phải là không có cách gì. Thân Linh Lung tin rằng bản thân nàng ta có thể trốn tiếp được sao?
Ngoài ra, Thân Linh Lung tới đây tìm hắn, và tin tưởng hắn như vậy sao?
Về phần những tin tức mà nàng ta cung cấp, nguồn gốc của thuốc độc là từ mấy nước nhỏ bên cạnh Đại Ung… Tất nhiên, hắn đi để điều tra rõ ngọn ngành.
Hiện tại, bất luận là sự xuất hiện của nàng ta, hay yêu cầu của nàng ta đưa ra đều rất kỳ lạ.
Thời gian hắn và Diệp Tuy ở trong này đã rất lâu, lâu đến mức chắc chắn đã khiến người khác nghi ngờ. Bây giờ họ phải đi khỏi đây ngay.
Nói rồi, Uông Ấn không để ý tới Thân Linh Lung nữa, cứ thế nắm tay Diệp Tuy rời đi.
Cho đến khi rời khỏi cửa hàng đó, sau khi lên xe ngựa, Diệp Tuy mới nói ra những lời từ đáy lòng: “Đại nhân, chàng tin những gì nàng ta đã nói không?”
Uông Ấn nhếch khóe môi, cười đáp: “Cô gái nhỏ, tạm thời cứ đợi đã. Mồi câu lại xuất hiện trước mặt chúng ta một lần nữa rồi.”
Những mồi nhử này liên tục xuất hiện dĩ nhiên là để câu hắn. Hắn không phải kẻ ngu. Chẳng lẽ như thế mà hắn cũng không nhìn ra được hay sao?