Tất nhiên là Hàn Châu Tiết biết vì sao mà mật thám của Đại An đều bị tiêu diệt hết.
Đây là một trong số những bí mật của Hồng Lư Tự. Nếu Hàn Châu Tiết chỉ là một tự thừa của Hồng Lư Tự thì đương nhiên không có tư cách để biết chuyện đó. Nhưng hắn không chỉ là tự thừa Hồng Lư Tự mà còn là phò mã của công chúa Đồng Nhạc, và hơn thế còn là ám vệ rất được Vĩnh Chiêu Đế tin tưởng.
Mười lăm năm trước, tất cả những mật thám mà Đại An đã cài cắm vào Đại Ung đều bị bại lộ chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, và đều bị Đại Ung giết sạch không còn một mống.
Nguyên nhân chính là thủ lĩnh cao nhất quản lý ám vệ làm phản.
Cho đến tận bây giờ, có rất nhiều ý kiến khác nhau về lý do mà thủ lĩnh ám vệ đó làm phản là gì, nhưng không có một kết luận khẳng định nào.
Bởi vì các ám vệ đã bị tiêu diệt sạch cho nên không có bất cứ tin tức nào liên quan đến Đại Ung được gửi về. Do đó, Đại Ung mới có thể thành công trong việc xâm lược Đại An, cuối cùng còn bắt hoàng đế của Đại An đi…
“Hàn đại nhân, chắc hẳn ngài biết việc hoàng thượng nghi kị bổn tướng đúng không? Vì vậy mới để ngài tới tiếp quản ám vệ ở Đại Ung?” Uông Ấn lạnh nhạt hỏi Hàn Châu Tiết.
Uông Ấn vẫn hơi cụp mắt như đang nhìn đèn đóm trên đường, lại như thể không nhìn gì cả. Cả người hắn toát ra một loại hơi thở khác hẳn thường ngày.
Không biết vì sao, thấy Uông Ấn như thế này, Hàn Châu Tiết bỗng nhiên cảm thấy hơi khó chịu.
Hồi lâu sau, Hàn Châu Tiết mới ngắc ngứ đáp: “Có, hạ quan có biết điều đó.”
Tất nhiên là Hàn Châu Tiết biết việc hoàng thượng nghi kị Uông Ấn. Việc chuyển giao ám vệ lần này chính là muốn làm suy giảm thế lực của Uông Ấn. Có điều, trong lòng Hàn Châu Tiết cho rằng hoàng thượng làm vậy cũng không phải là một quyết định sáng suốt.
Bởi vì mật thám bố trí tại Đại Ung là thành quả nỗ lực trong mười mấy năm qua của Uông Ấn và Đề Xưởng. Hơn nữa, những mật thám ở trong tay Uông Ấn chưa bao giờ phạm sai lầm.
Không nói đến việc Uông Ấn đã vượt nghìn dặm, có công cứu đế vương vào năm đó, cũng chưa kể đến những cống hiến của Uông Ấn cho Đại An trong những năm qua. Chỉ nói đến việc Uông Ấn là một hoạn quan thì hoàng thượng cũng không cần phải kiêng kị Uông Ấn như vậy.
Hoạn quan không có con cái đời sau, bất luận Uông Ấn có thế lực và tầm ảnh hưởng lớn đến đâu cũng không thể trục lợi cho bản thân, cuối cùng mọi thứ đều thuộc về Đại An mà thôi.
Hoàng thượng hà tất phải như thế?
Có lẽ đã nhận ra được tâm tình xáo động của Hàn Châu Tiết, Uông Ấn hờ hững n hắn một cái. Hắn khẽ nhếch môi rồi lại nhìn xuống đèn đóm trên đường phố, chậm rãi nói: “Hàn đại nhân, những mật thám này có tác dụng rất lớn đối với nước nhà. Cho dù bọn họ do ai nắm giữ thì những việc mà bọn họ làm vẫn sẽ không thay đổi. Sứ mệnh của bọn họ chính là truyền thêm nhiều tin tức cho Đại An.”
“Những mật thám này là do bổn tướng sắp xếp, bố trí, nhưng bọn họ không thuộc về bổn tướng mà thuộc về nước nhà. Đây mới là lí do bổn tướng giao ra những mật thám này. Hàn đại nhân có hiểu không?”
Hàn Châu Tiết vô thức gật đầu, giọng nói vẫn không lưu loát: “Vâng, hạ quan hiểu.”
Uông Ấn hơi híp mắt lại, trầm giọng nói: “Hoàng thượng nghi kị bổn tướng, bổn tướng không có lời nào để nói. Nhưng những ám vệ này không thể bị hoàng thượng nghi kị được… Bọn họ rời khỏi Đại An, ẩn nấp ở Đại Ung xa xôi này, chỉ là vì nước nhà mà thôi.”
Uông Ấn nghiêng người nhìn Hàn Châu Tiết, ánh mắt khóa chặt trên người hắn, giọng nói càng trầm hơn: “Mật thám của Đại An có thể chết vì nước nhà nhưng không thể chết vì bổn tướng, càng không thể chết vì chuyện đấu đá quyền lực được.”
Hàn Châu Tiết bất giác duỗi thẳng lưng, thu hết can đảm nhìn thẳng vào mắt của Uông Ấn, sau đó gật mạnh đầu: “Uông tướng quân, hạ quan sẽ nhớ kĩ điều này!”
“Thảm kịch của mười lăm năm trước không thể xảy ra một lần nữa. Hàn đại nhân, những mật thám này, giao cho ngài.”
Dứt lời, hắn đứng lên, khom người và chắp tay với Hàn Châu Tiết, thể hiện rất rõ ý gửi gắm, nhờ cậy.
Hàn Châu Tiết hoảng hốt, tự cảm thấy không nhận nổi sự giao phó này của Uông Ấn, cũng vội vàng đứng dậy, thiếu chút nữa thì không đứng vững mà ngã nhào xuống.
Hàn Châu Tiết cố gắng ổn định cơ thể, hơi thở hỗn loạn, nhưng lại đáp với giọng điệu rất kiên định: “Uông tướng quân… hạ quan, hạ quan nhất định sẽ không phụ sự ủy thác của tướng quân.”
Uông Ấn mỉm cười, khuôn mặt cũng trở nên ôn hòa hẳn, ánh mắt dường như mang theo sự ấm áp.
Lúc này, cuối cùng Hàn Châu Tiết đã biết vì sao Uông Ấn của buổi tối hôm nay lại có sự khác biệt với thường ngày. Rốt cuộc, hắn cũng biết hơi thở khác lạ trên người Uông Ấn là gì.
Đó là sự thương xót.
Đây là lời mà Hàn Châu Tiết đã từng nghe thấy vô số lần. Hôm nay, cuối cùng hắn đã hiểu được ý nghĩa thật sự của hai chữ này từ con người Uông Ấn.
Hắn nhất định sẽ không phụ sự gửi gắm của Uông Ấn, nhất định phải nắm giữ chắc những ám vệ cài cắm ở Đại Ung này. Nhất định là như vậy.
Hiện giờ, Uông Ấn cũng không biết những lời nói của hắn đêm nay, về sau sẽ có ảnh hưởng gì đối với Hàn Châu Tiết. Lại càng không biết cũng chính bởi những lời nói này đó đã khiến các mật thám cài cắm ở Đại Ung đều bình yên vô sự.
Bất kể sau này Hàn Châu Tiết có làm gì, có thân phận gì, hắn đều nhớ kĩ những lời Uông Ấn đã nói đêm nay, ghi nhớ hai chữ “thương xót” trong cảm nhận của mình.