Trước đây Uông Ấn không để ý tới Hàn Châu Tiết. Nhưng từ sau khi tiếp xúc với hắn ở Đại Ung, Uông Ấn vẫn luôn tỉ mỉ quan sát hắn.
Cùng lúc đó, đề kỵ ở Kinh Triệu cũng tra kĩ một lượt tất cả thông tin về Hàn Châu Tiết rồi gửi cho Uông Ấn.
Theo Uông Ấn thấy, tuy Hàn Châu Tiết là ám vệ được hoàng thượng cực kì tín nhiệm nhưng lại có điểm khác biệt với ám vệ thông thường.
Hàn Châu Tiết vẫn còn trẻ, có lẽ bởi đọc sách quá nhiều mà bề ngoài trông giống một con mọt sách. Cho dù hắn làm ám vệ nhưng vẫn có lòng kiên định của người đọc sách.
Người đọc sách là sự tồn tại đặc biệt nhất.
Đời người gian khổ bắt đầu bằng việc biết chữ, cũng có thể nói, đời người bắt đầu bằng việc phân biệt mặt chữ.
Chính bởi vì Hàn Châu Tiết là người đọc sách, không phải là kiểu ám vệ tử sĩ chỉ biết tiếp thu những bài huấn luyện tàn khốc không có bất cứ tình cảm nào nên mới có thể phân biệt phải trái đúng sai.
Người như vậy khiến Uông Ấn có cảm giác trong cái rủi có cái may.
Nếu hắn nhất định phải giao ra những ám vệ nằm vùng tại Đại Ung thì để Hàn Châu Tiết tiếp nhận còn tốt hơn là giao cho ám vệ khác.
Giờ phút này, Uông Ấn có phần cảm ơn hoàng thượng đã chọn Hàn Châu Tiết. Chính bởi vì người như Hàn Châu Tiết nên Uông Ấn mới dám giao ra những ám vệ thật sự.
Vào lúc Uông Ấn và Hàn Châu Tiết đang bí mật bàn giao ám vệ, trong hoàng cung Đại Ung, Thập Cửu hoàng tử Thân Mật đang bẩm báo với Thừa Thái Đế.
“Phụ hoàng, đây là tin tức mới nhất mà ẩn vệ đang ẩn nấp ở Đại An gửi về. Nhi thần cho rằng loại bỏ Uông Ấn tại Đại Ung là cách thỏa đáng nhất hiện giờ. Xin phụ hoàng chấp thuận.” Thân Mật nói với giọng điệu cung kính.
Nói rồi, y kính cẩn đưa phong thư mật báo cho Thừa Thái Đế.
Thừa Thái Đế sai nội thị nhận lấy báo cáo bí mật: “Hoàng nhi, tại sao con lại có ý nghĩ này?” . Truyện Trinh Thám
Thừa Thái Đế dựa vào ghế rồng, khép hờ mắt lại. Ông ta đã rất già, đôi mắt mờ đục, mái tóc bạc trắng, khuôn mặt gầy gò, vàng vọt.
Nếu không phải ông ta đang mặc long bào thì sẽ không ai cho rằng một ông già như thế này lại là hoàng đế của Đại Ung.
Đúng như Lục Văn Oanh đã nói, Thừa Thái Đế chỉ cầm cự được vài tháng nữa.
Mặc dù ông ta đã già, trông cũng không có nhiều khí thế và sự uy nghiêm nhưng tất cả cung nữ và nội thị ở trong điện, bao gồm cả Thân Mật đều dè dặt đứng đó với thái độ cung kính.
Thừa Thái Đế lên ngồi từ thuở thiếu niên, đã chấp chưởng triều Đại Ung gần năm mươi năm. Từ trên xuống dưới Đại Ung đều nằm trong tay ông già này, gần như không ai dám chống lại.
Người tuy già, nhưng cái uy thì vẫn còn đó.
Đế vương là người rất sợ tuổi già. Tuy nhiên, có sợ hơn nữa thì cũng không cưỡng lại được sức mạnh của thời gian. Dù Thừa Thái Đế không cam lòng đến mức nào thì cũng không thể không chấp nhận sự thật rằng bản thân đã già, và bắt đầu chuyển giao một số quyền lực cho các hoàng tử.
Nếu không phải như thế thì việc Thân Mật muốn thuận lợi tiếp quản ẩn vệ cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lúc này, Thừa Thái Đế không ngờ con trai mình lại nói chuyện như vậy.
Phải biết rằng hiện tại sứ đoàn Đại An đi sứ sang thăm Đại Ung là nhận lời mời của Đại Ung, là khách của Đại Ung.
Uông Ấn là phó sứ. Nếu hắn chết ở Đại Ung thì Đại Ung sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ, mất hết tất cả uy tín.
Trong thời gian hai nước giao chiến còn không chém sứ thần của nhau. Ông ta mời quan viên Đại An sang thăm Đại Ung, còn muốn diệt trừ bọn họ sao?
Thế này thì còn sai dám qua lại với Đại Ung nữa?
Thừa Thái Đế cảm thấy tức giận trong lòng. Có điều, ông ta biết con trai mình không phải là người ngu xuẩn như vậy. Ông ta cầm lấy thư mật báo, giở ra xem, đồng thời cho Thân Mật đủ thời gian để giải thích.
“Phụ hoàng, Uông Ấn là người có võ nghệ cao thâm khó dò, hơn nữa có uy thế và tầm ảnh hưởng rất lớn ở Đại An. Nay hắn còn là đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ. Mà nhi thần nghe nói, dưới sự dẫn dắt của hắn, Nhạn Tây Vệ đã bắt đầu thao luyện trận đồ, khả năng của binh sĩ đã được cải thiện hơn rất nhiều so với trước đây.”
“Người như Uông Ấn chính là rường cột của Đại An, có thể chống đỡ cả triều Đại An. Sự tồn tại của hắn rất bất lợi cho chúng ta. Nhân lúc hiện giờ còn chưa có thêm nhiều người ý thức được giá trị của hắn, chúng ta nhất định phải loại bỏ hắn.”
“Thứ hai là, hiện nay hoàng đế của Đại An cũng vô cùng kiêng kị Uông Ấn. Một khi Uông Ấn chết, như vậy sẽ như ý nguyện của hoàng đế của Đại An. Quan trọng hơn cả, trừ khử Uông Ấn có thể là thành ý của Đại Ung chúng ta, sẽ hợp tác tốt hơn với người đó của Đại An.”
“Thứ ba, Uông Ấn lại ngông nghênh xuất hiện ở Đại Ung khiến rất nhiều quan viên Đại Ung bất mãn, nhất là nhà họ Trần. Nếu như không diệt trừ Uông Ấn thì e rằng sẽ khiến các quan viên và chúng binh sĩ thất vọng.”
Thân Mật liệt kê chi tiết từng lí do.
Y tin rằng tuy phụ hoàng của y đã già nua, nhưng cũng biết tình hình hiện nay như thế nào.
Bất kể là lí do nào trong ba lí do nêu trên cũng đủ để khiến Đại Ung giết chết Uông Ấn bằng bất cứ giá nào.
Đặc biệt là lí do cuối cùng. Thân Mật tin chắc rằng sẽ chạm tới nỗi lòng của phụ hoàng y.
Từ khi sứ đoàn Đại An đặt chân tới Đại Ung đến này, thật ra trong triều không hề yên ổn, dù là quan viên hay tướng sĩ đều đang rục rịch.
Cuộc xâm lược mười lăm năm trước là ký ức đẫm máu đối với Đại An. Chẳng lẽ với Đại An cũng không phải như thế sao?
Mười lăm năm trước, Đại Ung phồn thịnh biết bao, vốn dĩ đã có thể thống nhất thiên hạ nhưng lại dừng bước chân ở Đại An.
Mười lăm năm trước, chính bởi vì Uông Ấn bày kế li gián khiến đại tướng quân Trần Bão Tiết ôm hận mà chết.
Đại Ung mất đi một vị chiến thần, quân đội hoàn toàn không thể tiến bước. Thân Mật tin rằng phụ hoàng của y chắc chắn là cảm thấy vô cùng hối hận. Nếu không trong những năm qua, ông ta sẽ không đối đãi tốt với con cháu nhà họ Trần.
Sau khi lấy mồi nhử Uông Ấn không thành công, Thân Mật nhận được phong thư mật gửi tới từ Đại An. Nội dung trong đó khiến mắt y sáng ngời.
Đúng vậy, y cần gì phải lôi kéo Uông Ấn? Trong triều Đại An bây giờ, người thật sự có bản lĩnh khiến y kiêng dè chỉ có Uông Ấn mà thôi.
Chẳng phải loại trừ hắn là được sao?
Uông Ấn mà chết thì Đại An còn có thể gây nên sóng gió gì? Sớm muộn cũng sẽ sáp nhập vào bản đồ của Đại Ung.
Có điều, việc tiêu diệt Uông Ấn không phải là điều có thể thực hiện với sức của một mình y, mà phải có sự hỗ trợ của Đại Ung.