Uông Xưởng Công

Chương 710: Chương </span></span>710TÍNH TOÁN



Lúc Đường Ngọc cởi y phục trên người những kẻ mặc đồ đen ra, mọi người nhìn thấy ở vị trí chính giữa lồng ngực bên trái của bọn họ có một ký hiệu diều hâu gãy cánh đặc biệt, được in bằng cách dùng sắt nung đỏ in lên da.

Nghe đồn rằng trong thời kỳ dựng nước, khi Thái tổ của Đại Ung đi lánh nạn đã từng được một bầy diều hâu giúp đỡ. Về sau, những con diều hâu này đều gãy cánh mà chết.

Cho nên ký hiệu trong quân đội của Đại Ung chính là biểu tượng diều hâu gãy cánh.

Tất cả mọi người ở đây đều biết những tướng sĩ tinh nhuệ dũng mãnh của quân đội Đại Ung đều có dấu ấn này trên người. Đây là ký hiệu biểu thị cho thân phận của bọn họ, cũng là biểu tượng cho vinh dự của bọn họ.

Hiện giờ, những kẻ mặt đồ đen xuất hiện trước sứ quán Đại Ung… Không, nói một cách chính xác bọn họ là những binh sĩ của Đại Ung

Tất cả mọi người đều không dám tin vào mắt mình. Ngay cả Thân Mật và Đậu Hiến cũng kinh ngạc mở to đôi mắt.

Sao có thể như vậy? Sao các binh sĩ tinh nhuệ của Đại Ung lại có thể xuất hiện ở nơi này?

Thân Mật là người bố trí cuộc bao vây chém giết này nên đương nhiên biết rõ trong số những kẻ mặc đồ đen mà y phái tới hoàn toàn không có tướng sĩ dũng mãnh tinh nhuệ của quân đội. Nếu y đã quyết định phải thực hiện kế hoạch một cách bí mật thì tuyệt đối sẽ không cử những người để lộ thân phận.

Chuyện xảy ra quá đột ngột và ngoài ý muốn. Thân Mật không tài nào suy nghĩ được, trong đầu kêu ong ong, không nghĩ ra được nguyên do của việc này.

Sắc mặt Đậu Hiến càng trở nên kinh hãi hơn. Ông ta không khỏi liếc nhìn Thân Mật, thầm đoán rằng chính Thân Mật đã phái những binh sĩ tinh nhuệ trong quân đội đến đây.

Không biết Thập Cửu điện hạ làm việc quá ngu xuẩn hay là đã có dự tính trước, nhưng bây giờ đã để lại nhược điểm rõ rành rành.

Dù rằng trong số những kẻ mặc đồ đen này chỉ có vài người mang dấu ấn diều hâu gãy cánh, nhưng đây vẫn là vấn đề rất lớn.

Sau khi nhìn thấy những thi thể có ký hiệu của binh sĩ Đại Ung, Đậu Hiến tuyệt nhiên không dám nhìn các Vi Quan Chính cùng các quan viên Đại An.

Nét mặt Vi Quan Chính không ngừng thay đổi, đầu tiên là đỏ gay, sau đó là tái xanh.

Lửa giận phừng phừng bốc lên trong lòng, ông ta nhìn Đậu Hiến với ánh mắt như sắp phun lửa đến nơi: “Đậu đại nhân, điều này có nghĩa là gì?”

Ông ta chưa bao giờ ngờ tới, binh sĩ của Đại Ung lại đến bao vây chém giết quan viên của Đại An.

Nghe thấy câu hỏi của Vi Quan Chính, Đậu Hiến đã không thể trốn tránh nữa. Ông ta ngẩng đầu lên nhìn Vi Quan Chính, cố hết sức phủ nhận: “Vi đại nhân, bổn quan không rõ chuyện này. Đây nhất định là có hiểu lầm gì đó, hoặc có kẻ nào đó đang vu oan giá họa.”

Nghĩ đến bốn chữ “vu oan giá họa”, trong đầu Đậu Hiến lóe lên điều gì đó, bèn nhanh trí nói tiếp: “Đúng thế, đây chính là trò vu oan giá họa! Có kẻ không muốn hai nước chúng ta giao hảo mới bày ra quỷ kế độc ác này để phá hoại tình hữu nghị giữa hai nước. Vi đại nhân, chúng ta tuyệt đối không thể để bị lừa!”

Trong tình huống bất ngờ như thế này, đây chính là sự phủ nhận hợp lý nhất mà Đậu Hiến có thể nghĩ ra.

Nghe Đậu Hiến nói hết câu, lồng ngực Vi Quan Chính phập phồng dữ dội. Ông ta dứt khoát sẽ không tin tưởng những lời đó.

Song, hiện tại bất luận là chửi ầm lên hay làm thế nào thì trong lòng Vi Quan Chính vẫn khó có thể quyết định.

Chung quy, hiện giờ bọn họ vẫn còn đang ở trên lãnh thổ của Đại Ung.

Bấy giờ, Uông Ấn lạnh nhạt nói: “Vu oan giá họa? Ai có thể điều động binh sĩ tinh nhuệ của Đại Ung vậy? Đậu đại nhân, bổn tướng không có bản lĩnh này rồi. Ai lại muốn phá hoại tình hữu nghị giữa chúng ta? Chi bằng Đậu đại nhân nói thử xem? Các nước nhỏ xung quanh sao?”

Dứt lời, hắn nhếch môi, không hề che giấu nụ cười mỉa mai khiến Đậu Hiến đỏ gay cả mặt.

Uông Ấn nhìn về phía Thân Mật, hơi híp mắt lại và nói: “May mà bổn tướng còn để lại nhân lực ở đây, nếu không… Nếu quan viên trong sứ quán gặp chuyện, không biết điện hạ và Đậu đại nhân sẽ ăn nói lại như thế nào nhỉ?”

“Tất nhiên có lẽ người thì đã chết hết, cho dù bọn ta có tức giận hơn nữa cũng không thể cứu vãn. Nhưng may mắn là bọn họ đều còn sống, còn giữ lại những thi thể này. Điện hạ, rốt cuộc tất cả những chuyện này là thế nào?”

Mặt Thân Mật trắng bệch, đầu óc ù đi.

Thấy Thân Mật im lặng, sắc mặt Uông Ấn dần dần trở nên lạnh lẽo, sát khí quanh người đột nhiên tăng vọt, dồn ép về phía đám người Thân Mật.

Thân Mật không cản nổi sát luồng sát khí nồng đậm này, không nhịn nổi đau mà rên lên một tiếng. Khóe miệng y rỉ máu, dường như không đứng vững được nữa, sắp ngã xuống đến nơi.

“Uông tướng quân, xin hãy bớt giận.” Cách đó không xa, có người cất cao giọng hô to. Ngay sau đó, người nọ liền lao vọt tới trước mặt Thân Mật và đỡ lấy y, cố gắng cản lại sát khí của Uông Ấn.

Người vừa vội vàng lao tới là tướng quân La Tuấn trấn thủ thành Trường Ung. La Tuấn phải dùng hết tất cả công lực để ngăn luồng sát khí này.

“Uông tướng quân, xin hãy bớt giận. Nay mọi chuyện vẫn chưa được điều tra rõ ràng. Nhưng Đại Ung đã mời các vị tới đây, chắc chắn sẽ không gây bất lợi cho các vị. Mong Uông tướng quân hãy nhìn cho rõ.”

“Nhìn cho rõ? La tướng quân nói năng đến là nhẹ nhàng. Nếu không phải nhân lực mà bổn tọa để lại được việc thì còn đợi được La tướng quân nói câu này sao?”

Nếu không phải là Diệp Tuy có thể nhìn rõ tương thì những người nằm ở đây sẽ không phải là binh sĩ của Đại Ung mà là binh sĩ và đề kỵ của Đại An.

Lúc trước, khi nhận được mật báo cảnh báo, Uông Ấn và Diệp Tuy rơi vào suy tư.

Họ không biết lời cảnh báo đó là thật hay giả, cũng không biết người đứng đằng sau, gửi bức mật báo này là ai.

Mới đầu họ vốn có suy nghĩ thà tin còn hơn không. Đồng thời lại xét theo số mệnh trong kiếp trước của Uông Ấn nên họ quyết định tin vào lời cảnh báo đó.

Để cho kế sách được vẹn toàn, Uông Ấn dự định dẫn theo phần lớn các binh sĩ và đề kỵ đi dự tiệc.

Có điều, sau khi quyết định thực hiện theo kế hoạch này, trong lòng Diệp Tuy vẫn kinh hoảng khôn nguôi.

Nàng nghĩ đi nghĩ lại, sau đó hỏi Uông Ấn: “Đại nhân, chàng đi dự tiệc, nếu có người dám đối phó với chàng giữa chỗ đông người thì đó ắt hẳn là một lực lượng khổng lồ. Lực lượng khổng lồ này chỉ có thể chính là Đại Ung.”

Võ nghệ của Uông Ấn rất cao cường, người bình thường tuyệt đối không đấu lại được với hắn. Nếu Đại Ung thật sự muốn làm gì đó thì chắc chắn phải điều động đến lực lượng của quân đội.

Nhưng tuyệt đối không thể động tới lực lượng trong quân đội, vì không động đến thì thôi, động vào một cái là sẽ tạo thành khí thế rất lớn.

Trừ khi, Đại Ung muốn giết hết quan viên của đoàn đi sứ mới không để rò rỉ tin tức. Nhưng nếu làm như vậy thì có ích lợi gì với Đại Ung?

Muốn đối phó với Uông Ấn, lại không muốn gây ra động tĩnh lớn… Có một cách tốt nhất.

Diệp Tuy bừng tỉnh, nghiêm túc nói: “Đại nhân, nếu quả thật có người đặt bẫy thì ra tay từ chỗ thiếp mới là cách tốt nhất để đối phó với chàng.”