Uông Xưởng Công

Chương 709: Chương </span></span>709BAO VÂY TẤN CÔNG



Lúc nghe nói chỗ sứ quán xảy ra chuyện, mặt mày của tất cả các quan viên có mặt trong phủ nhà họ Đậu đều biến sắc.

Vi Quan Chính trợn to hai mắt, giọng nói cũng run lên: “Bên sứ quán đã… xảy ra chuyện gì?”

Điều đầu tiên mà ông ta nghĩ tới chính là các quan viên đang ở lại trong sứ quan, sau đó liền nhớ lại những lời Uông Ấn đã nói trước khi đi dự tiệc.

Chẳng lẽ chuyện mà Uông Ấn linh cảm sẽ xảy ra, không phải là ở yến tiệc mà là ở chỗ sứ quán?

Đậu Hiến thấy phản ứng của Vi Quan Chính thì lập tức trầm giọng quát: “Nói mau, rốt cuộc bên sứ quán đã xảy ra chuyện gì?”

“Có kẻ bịt mặt, mặc đồ đen xông vào trong sứ quán, bao vây chém giết. Bọn người đó có khí thế rất hung hãn. Thuộc hạ liền chạy tới đây bẩm báo. Tình hình hiện này không được lạc quan.” Binh sĩ đến bẩm báo cuống quýt đáp.

“Mau lên! Mau triệu tập người, ngựa đến tiếp viện cho sứ quán ngay lập tức! Bẩm báo việc này lên hoàng thượng và tướng quân, tuyệt đối không thể để xảy ra chuyện gì được!” Đậu Hiến liên tục ra lệnh, trông hết sức lo lắng.

Thân Mật không để ý tới những lời bẩm báo của binh sĩ kia mà nhìn chằm chằm vào Uông Ấn, muốn để xem phản ứng của hắn.

Sau khi thấy sắc mặt Uông Ấn cũng thay đổi, trong lòng Thân Mật dâng lên cảm giác vui sướng khôn tả.

Ha, Uông Ấn cũng có ngày hôm nay! Hắn hoàn toàn không ngờ đến chuyện đang xảy ra đúng không?

Lần này, để xem hắn còn có thể làm thế nào?

Nghe xong những lời bẩm báo đó, mặt mày Vi Quan Chính dường như bị bao trùm bởi sương giá. Ông ta hoàn toàn không thể ngồi yên được nữa, vội sải bước đi ra ngoài, muốn chạy về sứ quán ngay bây giờ.

Ông ta vừa đi vừa nói to: “Uông tướng quân, chúng ta mau trở về sứ quán!”

Giờ phút này, Vi Quan Chính vô cùng lo lắng. Lần này phần lớn các binh sĩ đều đi theo bọn họ đến dự tiệc, chỉ để lại rất ít người ở lại sứ quán. Nếu xảy ra chuyện gì…

Vi Quan Chính quả là không dám tưởng tượng tiếp.

Ông ta sốt ruột cho nên bước đi còn nhanh hơn cả người có võ công như Uông Ấn.

Còn Thân Mật vẫn đang dán mắt nhìn Uông Ấn thì thấy hắn chậm rãi đứng lên, không nói một lời mà nối gót Vi Quan Chính.

Có điều, lúc đi tới cổng, Uông Ấn đột nhiên quay đầu lại, nghênh đón ánh mắt của Thân Mật.

Sau đó, hắn nhếch khóe môi, trong mắt dường như ẩn chứa ý cười.

Uông Ấn ung dung bình tĩnh không lời nào diễn tả khiến Thân Mật chợt dâng lên dự cảm xấu trong lòng.

Tại sao Uông Ấn lại cười? Hắn cười cái gì? Không phải là…

Lẽ nào Uông Ấn đã sớm nhận ra, còn dự đoán được sứ quán sẽ xảy ra chuyện?

Khả năng này chỉ vừa mới xuất hiện trong đầu Thân Mật đã bị y lập tức gạt đi.

Không thể nào, không thể nào! Kế hoạch này y đã sắp xếp cực kì chặt chẽ, còn bố trí đủ đường. Uông Ấn đã mắc câu, hắn sẽ không phát hiện ra đâu.

Sự sắp xếp của y tuyệt đối sẽ không có sai sót.

Dù cho Thân Mật đã nhanh chóng đè nén ý nghĩ này xuống nhưng vẫn cảm thấy nôn nóng không nói được bằng lời.

Y nhìn người binh sĩ tới bẩm báo, lớn tiếng hỏi: “Hiện giờ bên sứ quán thế nào rồi? Đã kiểm soát được tình hình chưa?”

Mới đầu, y hoàn toàn không hỏi han về kết quả ở bên sứ quán là bởi vì y biết, tất cả đều nằm trong lòng bàn y.

Thế nhưng, sau khi nhìn thấy nụ cười của Uông Ấn, y cảm thấy có lẽ mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát, nói không chừng bên sứ quán…

Sắc mặt Thân Mật liền sầm xuống, không muốn nghĩ về khả năng này.

“Bẩm điện hạ, hiện tại vẫn chưa rõ tình hình. Thuộc hạ phát hiện bên sứ quán xảy ra náo loạn liền chạy về đây thông báo cho điện hạ và Trưởng sứ đoàn đại nhân luôn.”

Nghe thấy thế, Thân Mật không ngồi yên được nữa, bèn theo Đậu Hiến vội vàng chạy tới chỗ sứ quán.

Y vốn định ở lại chờ trong phủ của mình, chờ khi Uông Ấn hoảng hốt luống cuống thì mới từ từ đối phó với hắn.

Tiếc rằng, trong đầu y bây giờ chỉ toàn là hình ảnh nụ cười của Uông Ấn lúc hắn rời đi. Y thực sự không đợi được nữa, phải đi đến sứ quán ngay lập tức.

Thời điểm Thân Mật chạy tới sứ quán, y sợ ngây cả người.

Một đống thi thể của những người mặc đồ đen chất trước cổng sứ quán, máu tươi chảy dọc trước sứ quán. Mùi máu tanh nồng nặc đến nỗi khiến người ta bị sặc.

Nhìn thấy nhiều xác người và máu tươi như vậy, Thân Mật cảm thấy ghê cổ, gần như sắp nôn ra.

Y chấp chưởng các ám vệ của Đại Ung cài cắm tại đạo Nhạn Tây nhưng bình thường đều nấp phía sau, có nhiều âm mưu quỷ kế, nào có nhìn thấy nhiều xác chết và máu tanh như thế này bao giờ?

Huyệt thái dương của Thân Mật giật thình thịch, trái tim như thể bị thứ gì siết chặt, dường như không thở nổi.

Mọi thứ trước mắt hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của y. Hơn nữa lại là kết quả mà y không hy vọng nhìn thấy nhất.

Vốn dĩ những thi thể nằm trước sứ quán hiện giờ nên là của binh sĩ và đề kỵ, chứ không phải là những người mà y đã sai đi.

Đúng vậy, những kẻ mặc đồ đen này chính là người do Thân Mật sai tới. Số lượng còn không ít, khoảng hơn một nghìn người.

Những người chết ở chỗ này có khoảng hai, ba trăm người. Những người còn lại hẳn là đã trốn thoát.

Thân Mật không biết làm sao có thể như thế. Y cử nhiều đi như vậy, sao việc lại không thành?

Y cho rằng nhiều người như thế này sẽ chiếm ưu thế tuyệt đối khi đối phó với một phần nhỏ số người mà Uông Ấn để lại sứ quán.

Quan trong hơn, y đã dặn ẩn vệ bỏ thuốc làm mềm xương cốt vào trong đồ ăn của sứ quán. Các binh sĩ mà Uông Ấn để lại hẳn rằng đều không còn sức chiến đấu mới phải. Nhưng…

Chuyện không một chút sơ hở, sao lại biến thành thế này?

Thân Mật nhìn trừng trừng vào thi thể của những kẻ mặc đồ đen, hai mắt như muốn nứt toác ra.

Người không biết còn tưởng rằng y phẫn nộ bởi vì cuộc bao vây tập kích. Nhưng lại không biết rằng y đang căm giận về cái chết của những kẻ mặc đồ đen.

Sắc mặt Đậu Hiến cũng cực kì khó coi. Ông ta không kìm nén được mà thoáng nhìn Thân Mật, không biết nên khắc phục hậu quả ra sao.

Chẳng phải Thập Cửu điện hạ đã nói kế hoạch hết sức chắc chắn sao? Sao có thể như vậy?

Trái ngược với họ, Vi Quan Chính thở phào nhẹ nhõm, bởi vì ông ta phát hiện ra các quan viên và binh sĩ của Đại An có bị thương nhưng đều không nguy hiểm đến tính mạng.

Chỉ cần người vẫn còn sống thì không sao cả.

Ông ta nhìn nhóm người Đậu Hiến và Thân Mật, đang nghĩ xem nên mở miệng thế nào.

Xảy ra chuyện bao vây chém giết ở sứ quán là chuyện lớn. Giờ phút này, ông ta cũng đang trong cảm giác hư ảo, đầu óc rất hỗn độn.

Bấy giờ, Uông Ấn vẫn luôn im lặng lại lên tiếng.

“Đường Ngọc, bới những kẻ mặc đồ đen ra đây!” Uông Ấn ra lệnh, giọng nói nghiêm nghị khiến tất cả mọi người đều run lên trong lòng.

Sau khi Đường Ngọc bới một cái xác mặc đồ đen trong đống thi thể, tất cả mọi người có mặt ở sứ quán đều hít vào một hơi.

Hai mắt Thân Mật mở to, nhìn cái xác đó với vẻ không thể tin được.

Sao có thể như vậy, sao có thể như vậy? Không thể nào, chắc chắn là đã xảy ra sai sót ở đây!