Hai chữ “ẩn vệ” quả thật có sự liên quan quá rộng, đây là một trong số những bí mật quan trọng nhất của Đại Ung.
Vậy mà Thân Linh Lung lại biết về nó và còn nói ra.
“Hiện tại, ta cũng sẽ không đưa ra yêu cầu gì với Uông tướng quân. Ta chỉ đến để cung cấp cho ngài một manh mối, đó là người quản lý ẩn vệ của Đại Ung cài cắm tại đạo Nhạn Tây là Thập Cửu hoàng tử Thân Mật.”
“Thân Mật còn là Thập Cửu hoàng thúc của ta. Có điều, y chỉ biết ta là hậu duệ của nhà họ Trần, cho rằng ta hận Uông tướng quân thấu xương nên mới sai ta đến dụ Uông tướng quân vào bẫy bằng manh mối về chất độc. Theo như họ nghĩ thì ta chỉ là một quân cờ rất hữu ích.”
“Nhưng lúc trước, cô nương không nói như vậy, là bởi vì không tin tưởng chúng ta. Bây giờ xảy ra chuyện sứ quán bị bao vây và tấn công nên cô nương tới, là bởi vì… Theo ý của cô nương thì chúng ta đã qua được bài kiểm tra đánh giá?” Diệp Tuy hỏi, ánh mắt sắc bén.
Là bởi vì Uông Ấn đã thành công thoát khỏi nguy hiểm trong chuyện này, còn khiến Đại Ung sứt đầu mẻ trán, cho nên Thân Linh Lung đã thừa nhận khả năng của hắn?
Thân Linh Lung mỉm cười, gật đầu đáp: “Tướng quân phu nhân nói không sai, đúng là vì lí do này nên ta mới đến đây. Nếu không, cho dù ta nắm chắc bí mật của ẩn vệ cũng phải xem Uông tướng quân có bản lĩnh tiếp nhận hay không. Nếu như ngay cả vụ việc ở sứ quán mà Uông tướng quân cũng không tránh được thì không có tư cách để biết về tình hình của ẩn vệ.” Thân Linh Lung nói năng không hề khách khí, giọng điệu có phần lạnh lùng.
“Ta nhất định phải hủy diệt Đại Ung. Uông tướng không hứng thú với việc này là bởi vì không muốn dấy binh? Đã vậy thì để nó từ từ tan rã đi. Uông tướng quân, ngài thấy thế nào?” Ánh mắt Thân Linh Lung sáng lấp lánh, nàng ta đã nhượng bộ thêm bước nữa.
Những điều nàng ta nói quá bất ngờ, còn vượt quá dự đoán của Uông Ấn và Diệp Tuy, thật khó có thể tưởng tượng, khó có thể tin được.
Thân Linh Lung không chỉ biết những bí mật quan trọng liên quan đến ẩn vệ của Đại Ung mà còn nói ra một cách rất dễ dàng.
Nàng ta cụp mắt, thở dài nói: “Ta ẩn nấp trong nhà họ Trần đã mười mấy năm, cố gắng trở thành quân cờ đắc lực của Thân Mật chính là để báo thù cho cha ta. Vốn dĩ ta còn chưa nghĩ tới việc nên dùng bí mật về ẩn vệ như thế nào thì đúng lúc Uông tướng quân đến Đại Ung. Lẽ nào chúng ta không nên hợp tác hay sao?”
“Uông tướng quân, nếu ngài không tin, ngài có thể xác minh sau khi trở lại Đại An. Những gì mà ta đã nói hoàn toàn là thật.” Giọng điệu của Thân Linh Lung dịu đi, như thể chỉ đang nói về một việc bình thường.
Chính vì một chuyện quan trọng như vậy mà nàng ta lại nói ra một cách nhẹ nhàng bình thản thế này, nên mới có cảm giác kỳ quái khôn tả.
Những nội tình mà nàng ta vừa nói ra là muốn trợ giúp cho Đại An, cuối cùng tiêu diệt Đại Ung sao? Đây là mục đích thật sự của nàng ta?
Nếu thực sự là để báo thù cho cha mình thì sự thù hận này của nàng ta đúng là quá mạnh mẽ.
Hận thù của Thân Linh Lung là lí do chống đỡ cho hành vi của nàng ta? Diệp Tuy cho rằng Thân Linh Lung đang che giấu điều gì đó.
“Uông tướng quân, ta biết các vị sắp rời khỏi Đại Ung. Lần này ta đến chủ yếu là muốn có một cách liên lạc bí mật. Ta sẽ có vị trí ngày càng quan trọng trong lực lượng ẩn vệ của Đại Ung nên đương nhiên có thể cung cấp những tin tức ngày càng quan trọng cho Uông tướng quân. Ta không cầu xin ngài điều gì, chỉ hy vọng ngài tận dụng hết những tin tức này để làm suy yếu Đại Ung.” Thân Linh Lung có phần lo lắng, nhìn Uông Ấn với ánh mắt đầy chờ mong.
Ánh mắt Uông Ấn dừng lại trên người Thân Linh Lung, ẩn chứa vẻ tìm tòi nghiên cứu, còn mang theo sự áp bức. Tuy nhiên, Thân Linh Lung không hề né tránh.
Hồi lâu sau, Uông Ấn mới hờ hững hỏi: “Tại sao lại là bổn tướng?”
Thân Linh Lung nở nụ cười như thể nghe thấy một chuyện gì đó rất hài hước: “Tại sao ư? Đây chẳng phải là Uông tướng quân biết rõ còn cố hỏi sao? Trong hai nước, ngoài Uông tướng quân ra, còn có ai có thể có bản lĩnh này, còn ai có tiếp nhận được tin tức về ẩn vệ mà ta vừa nói? Qua vụ sứ quán bị bao vây và tấn công, ta vô cùng tin tưởng và nể phục bản lĩnh của Uông tướng quân.”
Theo quan điểm của nàng ta, người có thể ảnh hưởng đến cục diện giữa hai nước mà nàng ta có thể thuận lợi tiếp xúc, chỉ có Uông Ấn. Nàng ta tin rằng Uông Ấn nhất định có thể giúp nàng ta hoàn thành tâm nguyện của mình.
Thân Linh Lung mỉm cười, nói tiếp: “Theo ta được biết, Thân Mật đã cử người đến thông báo cho Uông tướng quân, làm sao mà Uông tướng quân nhìn thấu điều này?”
Uông Ấn không trả lời câu hỏi của nàng ta mà nói: “Thân cô nương, bổn tướng sẽ sai người liên lạc với cô nương, sẽ thiết lập cách thức chuyên truyền tin tức cho cô nương. Nếu manh mối về ẩn vệ là thật thì bổn tọa chắc chắn sẽ không để cô nương phải thất vọng.”
Thân Linh Lung lộ vẻ mặt vui mừng, còn Diệp Tuy không kìm được mà nhìn Uông Ấn, trong lòng lấy làm hoài nghi.
Những lời Thân Linh Lung nói ban nãy còn chưa biết là thật hay giả, sao Uông Ấn lại dễ dàng tin tưởng như thế này? Đây không phải là phong cách của Uông Ấn.
“Như thế là tốt nhất. Ta vẫn sẽ ẩn nấp trong nhà họ Trần và đợi Uông tướng quân. Đối với Uông tướng quân và Đại An mà nói, sự hợp tác này chắc chắn không có gian nan khổ cực. Và cũng có lợi đối với ta.”.
Nàng ta lại nhắc nhở: “Người mà bọn họ muốn giết là Uông tướng quân. Một lần không thành công ắt hẳn sẽ có lần thứ hai. Mong Uông tướng quân hãy cẩn thận.”
Uông Ấn khẽ gật đầu, không nói gì thêm.
Khi Thân Linh Lung đang muốn rời đi thì Diệp Tuy bỗng nhiên gọi nàng ta lại và hỏi: “Thân cô nương, manh mối về chất độc trong người đại nhân mà cô nương đã nói lần trước là thật sao?”
Đây là điều Diệp Tuy quan tâm nhất, cũng là mục đích quan trọng nhất khiến nàng theo Uông Ấn đến Đại Ung.
Thân Linh Lung thoáng trầm lặng, sau đó trả lời: “Nửa thật nửa giả. Những chất độc đó đúng là bọn họ dùng để đối phó với cha ta. Nhưng ta không biết xuất xứ của chúng. Có điều, người phụ trách việc đó là cậu của Thân Mật. Có thể có manh mối ở chỗ y.”
Diệp Tuy trầm ngâm, vẫn không khỏi thất vọng trong lòng.
Quanh đi quẩn lại, chuyện vẫn quay trở lại chỗ Thân Mật sao?