Vài ngày sau, chuyện liên quan đến việc sứ quán Đại Ung bị tấn công đã hạ màn.
Kết quả đúng như Uông Ấn mong đợi, Vi Quan Chính đã dùng khả năng ăn nói lợi hại của mình để đạt được sự hợp tác về việc buôn bán ngựa với Đại Ung
Còn chuyện Thân Linh Lung đến sứ quán và bí mật qua lại với Uông Ấn không có người nào biết.
Sau khi khai thông việc buôn bán trao đổi ngựa đã được quyết định, Vi Quan Chính biết nhiệm vụ của chuyến đi sứ sang Đại Ung lần này đã kết thúc. Những gì thu được trong chuyến đi sứ lần này nhiều hơn so với dự đoán của ông ta. . Ngôn Tình Tổng Tài
Bấy giờ, Thân Mật đang nổi giận trong phủ đệ của mình. Y gạt hết đồ đạc trên bàn xuống đất, dữ tợn nói: “Chết tiệt! Chết tiệt!”
Y vừa nói vừa ôm ngực, nơi đó truyền đến cơn đau dữ dội khiến y đau đến nỗi cúi gập cả người.
Y không ngờ Uông Ấn không chỉ thoát khỏi tai họa sứ quán bị bao vây mà còn dám cả gan làm y bị thương.
Thái y nói phổi của y bị tổn thương bởi nội lực, phải điều dưỡng cẩn thận một thời gian mới có thể phục hồi.
Dù đã trôi qua mấy ngày mà sắc mặt y vẫn trắng bệch. Vừa nghĩ đến chuyện sứ quán là lồng ngực lại đau ghê gớm.
Sau khi xảy ra chuyện như vậy, y đã bị phụ hoàng của mình quở trách. Điều khiến y càng kinh hãi hơn là Đại An lại đưa ra yêu cầu muốn trao đổi buôn bán ngựa với Đại Ung.
Tuy đó là sự đồng ý xã giao cho có lệ, Đại Ung tuyệt đối sẽ không thật sự để lộ những giống ngựa quý, nhưng điều này cũng có nghĩa là Đại Ung không thể không nhượng bộ một bước dài.
Thân Mật không dám nghĩ tiếp về việc Thừa Thái Đế sẽ nổi trận lôi đình như thế nào nữa. Mấy ngày nay, y lấy cớ dưỡng bệnh không ra khỏi phủ, hoàn toàn không dám xuất hiện trước mặt Thừa Thái Đế và sứ đoàn.
Chính y cũng không hiểu, vì sao một người chơi giỏi lại đánh ván cờ thành như thế này. Nói cho cùng, vẫn là y đã đánh giá thấp bản lĩnh của Uông Ấn.
“Điện hạ, việc đã đến nước này, điện hạ không cần phải lo lắng. Hiện tại hoàng thượng cũng không truy cứu chuyện đó, có nghĩa là điện hạ vẫn còn cơ hội để cứu vãn.” Chúc tiên sinh nói với vẻ mặt không tránh khỏi lo âu.
Ban đầu ông ta đã cảm thấy hoàng thượng và Thập Cửu điện hạ đã nghĩ việc này quá đơn giản. Người như Uông Ấn, sao có thể dễ dàng đối phó như vậy?
Quả nhiên, hiện tại sự việc đã biến khéo thành vụng. Vốn dĩ có thể trực tiếp giết chết Uông Ấn nhưng bây giờ lại để cho Đại An nắm được sở hở lớn.
Thân Mật quả thật đã quá lỗ mãng trong chuyện này.
Có điều, Chúc tiên sinh không nói ra suy nghĩ thật sự trong lòng, cách làm sau đó sẽ chỉ khiến Thân Mật càng thêm tức giận.
“Không, tuyệt đối không thể để Uông tiếp tục tồn tại trên đời! Điều này bổn điện hạ biết, phụ hoàng của ta cũng biết! Nhất định phải làm gì đó!” Thân Mật nghiến răng nói, ánh mắt tàn nhẫn.
Uông Ấn chính là yêu quái, dứt khoát không thể để hắn còn sống mà trở về Đại An.
Nhưng lần hành động sau, chắc chắn y sẽ làm vô cùng chu toàn, nhất định sẽ không cho Uông Ấn có cơ hội chạy thoát nữa.
Đột nhiên Thân Mật nhớ ra điều gì đó, ánh mắt bỗng dưng sáng lên, lập tức hỏi Chúc tiên sinh: “Chúc tiên sinh, chẳng phải lúc trước Đại An đã cử người tới sao? Thời gian lạnh nhạt với bọn họ cũng đủ lâu rồi, bổn điện hạ nên gặp bọn họ xem sao.”
“Nhưng mà… điện hạ, hiện giờ đang là lúc nhiều chuyện xảy ra, không thích hợp để nổi lên sóng gió nữa đâu. Thuộc hạ cho rằng cứ tạm thời nằm im đã.” Chức tiên sinh vội đáp, muốn ngăn Thân Mật gặp người của Đại An.
Người của Đại An tới cũng muốn dựa vào Thân Mật trong việc đối phó với Uông Ấn. Hiện giờ, cái giá phải trả này còn chưa đủ sao? Thân Mật luôn tâm niệm phải giết chết Uông Ấn. Nhưng ông ta sợ… sợ đó lại là một hành động được một mất mười.
Thân Mật xua tay, nói với vẻ không vui: “Chúc tiên sinh, ông không cần phải nhiều lời. Bổn điện hạ đã quyết định rồi, ông đi sắp xếp thời gian để bổn điện hạ gặp bọn họ.”
Chủ nhân đứng đằng sau của người đến từ Đại An có thân phận không tầm thường, cũng là đối tượng mà Thân Mật muốn hợp tác.
Họ có chung vị khách Uông Ấn này nên chắc hẳn sẽ hợp tác rất thuận lợi.
Y đã bị thua một vố đau, nếu để Uông Ấn bình an trở về Đại An thì y làm sao nuốt trôi cục tức này?
Bất luận Chúc tiên sinh nói gì, y cũng quyết định gặp người của Đại An.
Cùng lúc đó, trong hoàng cung Đại Ung, Thừa Thái Đế cũng cho gọi tâm phúc của mình tới. Đó là thủ lĩnh ẩn vệ của Đại Ung - Trình Quán.
“Thời gian ngươi tiếp xúc với Uông Ấn khá nhiều. Theo ngươi thấy, trẫm không muốn giữ lại tính mạng của Uông Ấn nhưng lại không muốn xảy ra tranh cãi với Đại An, thì có cách gì?” Thừa Thái Đế hỏi.
Mặc dù việc hai nước qua lại buôn bán, trao đổi ngựa đã được quyết định, nhưng Thừa Thái Đế cũng có suy nghĩ như Thân Mật, ông ta không thể nuốt trôi tổn thất lớn này. Ông ta có thể đồng ý việc buôn bán ngựa giữa hai nước, nhưng nhất định phải khiến Đại An trả cái giá tương xứng.
Tính mạng của Uông Ấn là điều mà ông ta cảm thấy hứng thú nhất hiện giờ.
Trình Quán chưa trả lời thì Thừa Thái Đế đã lên cơn ho sặc sụa, ho đến độ gần như không thở nổi.
Ông ta tự biết rằng thời gian của mình không còn nhiều. Chính vì vậy nên phải dốc hết sức san phẳng một số chướng ngại vật cho Đại Ung.
Trình Quán cung kính đáp: “Hoàng thượng, Uông Ấn có võ nghệ cao cường. Muốn đối phó với người này không dễ dàng. Có điều, hắn có lợi hại hơn nữa, có thể lực lớn hơn nữa thì cũng chỉ là một cá nhân. So với triều Đại Ung mà nói, một cá nhân là quá nhỏ bé. Vì vậy, thần đề nghị dùng lực lượng quân đội của Đại Ung để đối phó với hắn.”
Thân là thủ lĩnh ám vệ của Đại Ung, đương nhiên là Trình Quán cũng biết đủ loại thủ đoạn đen tối, cũng từng bí mật giao đấu với Uông Ấn vô số lần. Không thể phủ nhận rằng bản lĩnh của Uông Ấn cao hơn y rất nhiều.
Tuy nhiên, Trình Quán biết một điều: Một không thể địch với mười, quân đội Đại Ung sẽ dễ dàng nghiền nát Uông Ấn thành bột mịn.
Thừa Thái Đế khẽ cau mày, không hài lòng với câu trả lời của Trình Quán.
Đã xảy ra vụ việc ở sứ quán như vậy, sao còn có thể dùng quân đội Đại Ung để đối phó với Uông Ấn được nữa? Chẳng lẽ còn muốn tặng cho Đại An một sơ hở nữa sao?
Trình Quán khom người, giọng điệu mang theo sự tự tin: “Xin hoàng thượng yên tâm, thần có cách. Việc này sẽ không liên lụy đến nước nhà.”