Diệp Tuy cũng biết chuyện Uông Ấn ngồi một mình trên nóc nhà của sứ quán.
Lúc nghe Triệu Tam Nương bẩm báo việc này, nàng chỉ gật đầu mà không nói gì.
Sau đó, nàng rót cho mình một chén trà, hơi nghiêng người, khép hờ đôi mắt và ngửi mùi hương của trà, như thể có Uông Ấn đang ngồi bên cạnh.
Hắn ngồi một mình là bởi vì những điều nàng đã nói sao? Tuy hắn đã đồng ý nhưng trong lòng vẫn chưa quyết định phải không?
Uông Ấn vừa đẩy của ra liền ngửi thấy hương trà lượn lờ, bắt gặp Diệp Tuy đang ngẩng đầu lên mỉm cười nhìn hắn trong căn phòng sáng sủa.
Nhìn thấy nàng như thế này, trái tim xáo động không yên của Uông Ấn bỗng nhiên bình tĩnh lại. Câu nói vừa rồi của Phong bá lại vang lên trong đầu hắn một lần nữa: Biết được nhược điểm và ham muốn của bản thân cũng không có gì đáng xấu hổ.
Đúng thế. Những nỗi bất an và không cam lòng của hắn cũng là lẽ thường tình. Nếu hắn đã sống trên đời thì làm sao có thể không có ham muốn, không có nhu cầu?
Hắn đi tới trước mặt Diệp Tuy, ngồi xổm xuống giống như trước khi rời đi, nhìn thẳng vào nàng, đôi bàn tay bọc lấy tay nàng và nhướng môi mỉm cười.
Diệp Tuy đã biết quyết định của hắn. Nàng chỉ lẩm bẩm: “Đại nhân…”
Hành động kỳ lạ của Uông Ấn đã được hộ vệ của sứ quán bẩm lên Đậu Hiến và Thân Mật trước tiên. Hai người Đậu, Thân đều e rằng hắn sẽ làm gì đó.
Hiện tại, chuyện sứ quán bị tấn công vừa mới lắng xuống, bọn họ quả thật đang lo lại có sóng lớn. Vì thế, Thân Mật không bận tâm tới đau đớn trên ngực, ra lệnh cho các ẩn vệ chuẩn bị cho trận chiến khốc liệt.
Tuy nhiên, ẩn vệ đã chuẩn bị võ trang đầy đủ nhưng bên Uông Ấn lại không có bất cứ hành động gì. Sứ đoàn Đại An còn ấn định ngày rời đi, các quan viên và binh sĩ đều đang thu dọn hành lí.
Bước tiến triển như thế này khiến Thân Mật không biết đâu mà lần: Đám người Uông Ấn cứ thế mà rời đi? Vậy tại sao Uông Ấn ngồi một mình trên nóc nhà?
Trong lúc y đang nghi ngờ ngẫm nghĩ thì có một ẩn vệ tới bẩm báo: “Điện hạ, quân cờ ở nhà họ Trần truyền tin tức tới, nói rằng mồi nhử manh mối về chất độc đã bị rỉa.”
“Tình hình cụ thể như thế nào? Mau nói đi!” Thân Mật lập tức nói, nét mặt không kìm nén được sự vui mừng.
Hắn còn tưởng rằng không dùng được mồi nhử này, không ngờ hiện giờ lại có động tĩnh. Điều này có nghĩa là con cá Uông Ấn đã cắn câu không?
Sau khi nghe xong bẩm báo của ẩn vệ, khóe môi Thân Mật liền trĩu xuống, lông mày hơi cau lại.
Không phải là Uông Ấn mà là phu nhân của Uông Ấn.
Uông Ấn vẫn không có phản ứng gì, là phu nhân của hắn tha thiết muốn biết về manh mối của thuốc giải độc nên mới bí mật liên lạc với quân cờ ở nhà họ Trần…
Thân Mật nhớ lại cô gái mà y từng gặp một lần ở trong cung. Khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của nàng đã khắc sâu trong ấn tượng của y.
Nghe nói lúc phu nhân của Uông Ấn còn chưa xuất giá, nàng là một người có chính kiến, cũng thể hiện không tồi ở Khuê Học Kinh Triệu.
Cũng phải, cô gái có thể khiến Uông Ấn dùng tư lấy tư cách hoạn quan đến xin hỏi cưới nhất định là không tầm thường.
Nay nàng chủ động liên lạc với quân cờ ở nhà họ Trần là để tìm manh mối về thuốc độc?
Bất luận là thật hay giả thì động thái này của phu nhân của Uông Ấn lại có phần thú vị…
Bảy ngày sau, sứ đoàn Đại An giương cao lá cờ và phù tiết, mang theo quốc thư trao đổi giữa hai nước. Hơn hai nghìn người hùng dũng rời khỏi thành Trường Ung.
Chuyến đi sứ lần này là sự qua lại đầu tiên giữa hai nước sau mười lăm năm, chủ yếu là vì tình hữu nghị láng giềng nên thời gian đi sứ cũng rất dài.
Thời điểm sứ đoàn xuất phát, hầu hết các quan viên và binh sĩ trong sứ đoàn đều phấn khởi, động tác giục ngựa cũng vui vẻ hơn.
Còn các quan viên trong đoàn tiếp đãi của Đại Ung cười rất gượng gạo, nhất là Thân Mật. Vẻ mặt y luôn sầm sì.
Lần này Đại Ung bị Đại An tóm được thóp trong vụ việc sứ quán bị tấn công, còn phải chịu tổn thất cực kì to lớn trong việc thông thương thị trường ngựa giữa hai nước. Nếu không phải… nếu không phải vì sợ Đại Ung bị thiên hạ chê cười thì Thân Mật nhất định sẽ không bỏ qua cho những người này.
Có điều, nhìn theo đội ngũ đã đi xa, ánh mắt y lóe lên chút ánh sáng, khóe môi cũng nhếch lên.
Thời gian còn nhiều, tổn thất nhất thời không là gì cả. Sau này… chắc chắn sẽ có lúc Uông Ấn phải quỳ xuống.
Không biết là do nhớ nhà hay vì điều gì mà sứ đoàn Đại An rời khỏi Đại Ung với tốc độ nhanh hơn lúc đến rất nhiều.
Tuy nhiên, càng gần Đại An, các binh sĩ và đề kỵ càng thêm cảnh giác, chuẩn bị sẵn sàng đụng độ với kẻ địch bất cứ lúc nào, không dám lơi lỏng.
Nhóm người Đường Ngọc và Chu Li bảo vệ cho đoàn xe luôn trong tư thế phòng bị, tinh thần khẩn trương cao độ.
Ngồi trong chiếc xe ngựa đen có ký hiệu của phủ nhà họ Uông, sắc mặt của Uông Ấn và Diệp Tuy đều hơi nặng nề.
Họ thầm biết Đại Ung đã bị thua to một vố, nhất định sẽ không chịu để yên.
Thân Linh Lung cũng đã nói các binh sĩ và ẩn vệ của Đại Ung rất có thể sẽ tập kết cùng hành động.
Uông Ấn đoán rằng vụ việc sứ quán bị tấn công chỉ mới xảy ra. Nếu Đại Ung thật sự muốn đối phó với hắn lần nữa thì ắt hẳn sẽ càng thận trọng hơn, đồng thời sẽ chọn địa điểm thích hợp hơn để thành công ngay trong một đòn giáng. . Truyện Trinh Thám
Theo Uông Ấn thấy, sứ đoàn càng về gần tới Đại An thì càng tiến gần đến thời khắc Đại Ung ra tay.
Không chỉ riêng nhóm người Đường Ngọc và Chu Li, ngay cả bản thân Uông Ấn, bất kể là ngồi hay nằm cũng để tay bên eo.
Nói không chừng sẽ có một trận chiến đẫm máu ngay sau đó.
Thấy biểu hiện của các binh sĩ và đề xưởng, quan viên trong sứ đoàn cũng nhận ra được điều gì đó, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không dám lên tiếng.
Từ quan viên đến binh sĩ, từ binh sĩ đến người hầu, mỗi người trong sứ đoàn đều chuẩn bị tinh thần, đã sẵn sàng đối diện với điều gì đó đang chờ bọn họ ở phía trước.
Bọn họ cứ cẩn thận và đề phòng như vậy và mang theo tâm trạng lo lắng sợ hãi vội vã trở về quê hương của mình.
Ngày càng gần Đại An, ngày càng gần đạo Nhạn Tây. Đến một thời khắc nào đó, trinh sát tiên phong của sứ đoàn cấp tốc trở lại, cất cao giọng hô: “Đã về đến lãnh thổ Đại An rồi! Mục phó tướng đang dẫn binh sĩ tới đón!”
Nghe vậy, tất cả mọi người trong sứ đoàn đều không kìm nén được mà cất tiếng reo hò thật to, tâm trạng thấp thỏm lo lắng cũng buông lỏng.
Đã về tới Đại An, binh sĩ Nhạn Tây Vệ đã đến, bọn họ đã bình an rồi.
Uông Ấn và Diệp Tuy đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.
Bọn họ đã bình an về tới Đại An mà không hề có chuyện gì xảy ra.