Cho đến khi Uông Ấn nhìn thấy Mục Thái Trừng, nhìn thấy năm nghìn binh sĩ Nhận Tây Vệ theo sau ông, hắn mới chắc chắn được rằng Đại Ung thật sự không làm gì cả.
Thời điểm ở trên lãnh thổ của Đại Ung là lúc mà lực lượng của hắn yếu và mỏng nhất. Khi hắn đã về đến Đại Ung, trở lại với Nhạn Tây Vệ với một trăm nghìn binh sĩ, thì cho dù Đại Ung muốn làm gì cũng không thể toại nguyện.
Sao Đại Ung lại phí phạm từ bỏ cơ hội đó?
Sự việc khác thường, nhất định là có điều kỳ lạ. Cảm giác kinh ngạc nằm ngoài dự liệu này khiến Uông Ấn thực sự hơi khó chịu.
Trái lại, Diệp Tuy lại cười và nói: “Đại nhân, cho dù Đại Ung thế nào thì hiện tại chúng ta đã bình an về đến Đại An rồi.”
Nàng không biết vì sao Đại Ung lại dừng mọi hành động. Nhưng đối với nàng mà nói, sự an toàn của Uông Ấn mới là điều quan trọng nhất.
Hiện tại đã là mùa đông tháng mười hai, thời điểm Uông Ấn bỏ mạng trong kiếp trước đã qua.
Nàng luôn tâm niệm và dùng hết tất cả trí tuệ, tinh thần và sức lực của mình để muốn tránh thời điểm đó. Nhưng nó chỉ lặng lẽ đến và trôi qua như vậy mà không để lại bất cứ dấu vết nào.
Do đó, khi quan sát sứ Bùi Giải mở tiệc chiêu đãi sứ đoàn thuận lợi trở về, nàng còn tươi cười thúc giục Uông Ấn: “Đại nhân, mau đi dự tiệc! Chuyện này thực sự rất đáng để ăn mừng!”
Ngay cả Phong bá cũng gật đầu cười nói: “Đúng vậy, chủ nhân, ở đây có nhiều đề kỵ và binh sĩ như thế này, không cần phải lo đến vấn đề an toàn. Quan viên sứ đoàn đang đợi ngài đến để cùng chúc mừng đó!”
Vừa rồi Phong bá nghe thấy Bùi Giản và Vi Quan Chính nói to là “không say không về”. Có điều, Phong bá không ngờ chủ nhận của ông cũng sẽ “không say không về”.
Chủ nhân của ông… đã bao nhiêu năm rồi chưa say rượu?
Từ khi hắn đảm nhiệm chức xưởng công Đề Xưởng cho đến nay thì chưa từng say lần nào.
Cho đến khi Phong bá đưa Uông Ấn về phòng, ông cũng khó có thể tin được nên lời nói có phần nhẹ nhàng, như thể người say là ông vậy: “Phu nhân, lão nô không biết… sao chủ nhân lại say.”
Diệp Tuy sai Vương Bạch và Trịnh Thất đỡ Uông Ấn nằm xuống giường ở gian ngoài, sau đó lập tức đáp: “Phong bá, bá không cần lo lắng. Giờ đã ở trong thành Nhạn Châu, cho dù đại nhân có say cũng không sao.”
Nhóm người Phong bá và Vương Bạch gật đầu rồi rời đi luôn.
Diệp Tuy thì đứng bên giường nhìn Uông Ấn, đáy lòng không khỏi khẽ vang lên như có thứ gì đang đó bị khuấy động.
Nàng chưa bao giờ thấy Uông Ấn say rượu. Hắn đang nhắm hai mắt, khuôn mặt hiện rõ men say ửng hồng, mái tóc hắn hơi lộn xộn, còn có mấy sợi vương trên mặt hắn. . truyện ngôn tình
Dường như Uông Ấn cảm thấy không thoải mái, hắn bắt đầu cau mày, gạt hai cái trên mặt, lầu bầu vài tiếng rồi nghiêng người rồi cọ lên gối đầu, sau đó mới ngủ tiếp.
Diệp Tuy mải nhìn đến độ hơi thất thần. Uông Ấn say lại có thêm chút trẻ con không phù hợp với tuổi tác. Trông hắn trẻ hơn nhiều so với bình thường.
Ánh mắt nàng dịu dàng mà quyến luyến, không nỡ rời đi. Nàng nghe thấy trái tim mình đập thình thịch, có cảm giác hơi thở của mình cũng nóng rực lạ thường.
Nàng nhìn hắn không dời mắt, càng nhìn mặt nàng càng nóng hơn.
Nàng cúi xuống, kéo chiếc chăn đang đắp trên người Uông Ấn cao hơn một chút để đề phòng hắn bị cảm lạnh.
Làm xong những việc này, nàng khẽ cắn môi. Cuối cùng vẫn không kìm nén được ý nghĩ muốn chạm vào Uông Ấn, nàng đưa tay áp lên má hắn.
Nhiệt độ cơ thể của người say rượu vốn cao, nhiệt độ trên mặt lại càng nóng hơn, vừa chạm vào là thấy nóng ran. Trong chớp mắt, sự ấm nóng này lan khắp toàn thân, cuối cùng ngay cả đáy lòng cũng khô nóng.
Có lẽ đã nhận ra điều gì đó, Uông Ấn liền nhúc nhích, hàng lông mày cau lại lần nữa.
Diệp Tuy sợ làm phiền đến giấc ngủ của hắn nên định nhẹ nhàng rút tay về.
Đúng lúc đó, tay nàng bị tóm lấy. Uông Ấn cũng thình lình mở mắt ra.
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn bắn ra xung quanh như đao như kiếm, ẩn chứa sát khí, dường như có thể đạp bằng mọi chông gai, hoàn toàn không giống một người đang say.
“Cô gái nhỏ?” Hắn lên tiếng, giọng nói trầm khàn hơn bình thường rất nhiều. Hơi thở mang theo hơi rượu nóng rẫy phả ra.
Ánh sáng lạnh lẽo trong mắt hắn đã biến mất. Hắn nhìn chằm chằm vào Diệp Tuy, ánh mắt có sự mông lưng lơ ngơ rõ ràng.
Diệp Tuy liền hiểu ra, trạng thái mở mắt như tỉnh táo không say của Uông Ấn vừa rồi chỉ là sự cảnh giác còn lại của hắn mà thôi.
Hắn vẫn đang say.
“Vâng, đại nhân, là thiếp…” Diệp Tuy trả lời, khuôn mặt càng đỏ hơn.
Bởi vì nàng phát hiện ra giọng nói của mình êm ái và quyến rũ, không phải là giọng nói lúc bình thường của nàng.
Ngay sau đó, Diệp Tuy cảm thấy trời đất quay cuồng. Khi nàng còn chưa kịp hiểu có chuyện gì đang xảy ra thì cả người đã ngã lên giường.
Tiếp đó, một cơ thể mạnh mẽ mang theo hơi nóng hầm hập đè lên người nàng.