Cả người Diệp Tuy cứng đờ, thậm chí quên cả giãy giụa.
Uông Ấn… đang đè lên người nàng! Còn đè chặt thế này, chặt đến mức nàng gần như không thể thở được.
Uông Ấn giữ hai tay Diệp Tuy để ở hai bên đầu nàng, nhìn nàng không chớp mắt.
Bởi vì đang say nên ánh mắt Uông Ấn không hờ hững như thường ngày mà giống như là hai ngọn lửa. Hai ngọn lửa nóng bỏng và mãnh liệt dường như có thể đốt sạch mọi thứ.
Sau đó, hắn nhướng môi, cười nói với giọng điệu vô cùng chắc chắn: “Là cô gái nhỏ!”
Tiếng cười trầm thấp vang lên bên tai Diệp Tuy ẩn chứa sự cuốn hút, khuấy động trái tim, khiến tim nàng đập loạn nhịp đến nỗi không thể kiểm soát được.
“Là cô gái nhỏ…” Uông Ấn vẫn cười, nói lại câu đó.
Dứt lời, hắn đột nhiên cúi đầu xuống, hôn lên môi nàng. Hắn không ngừng mút lấy đôi môi nàng, chẳng khác gì đang thưởng thức mùi vị ngon lành trên thế gian, vội vàng và chuyên chú, còn đưa đầu lưỡi vào trong miệng nàng.
Uông Ấn khép hờ mắt, dùng đầu lưỡi cuốn lên môi Diệp Tuy. Những tiếng hôn vang lên cực kì rõ trong căn phòng yên tĩnh.
Nhưng Diệp Tuy lại không nghe thấy. Nàng chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập như sấm, cũng nghe thấy cả tiếng tim hắn đập thình thịch, cảm nhận được cả người mình được bao bọc trong hơi thở của hắn. Nàng ngẩn người ra đến độ không nghĩ ngợi được gì, chỉ có thể bị động chấp nhận hành động của hắn.
Uông Ấn lúc uống say hoàn toàn không còn sự bình tĩnh ung dung của thường ngày. Giờ phút này, hắn liên tục hôn nàng, hận không thể vùi nàng vào trong lồng ngực hắn. Chỉ có môi lưỡi quấn lấy nhau thân mật như vậy không thể xoa dịu sự nôn nóng và gấp gáp trong lòng hắn.
Không đủ, không đủ…
Đáy lòng hắn đang kêu gào, cảm thấy có sự trống rỗng to lớn. Nhưng men rượu đã mê hoặc lí trí của hắn, hắn hoàn toàn không tài nào suy nghĩ được.
Không đủ cái gì? Muốn lấp đầy như thế nào?
Những điều này hắn không biết. Hắn chỉ biết rằng người đang nằm dưới thân hắn là cô gái ngỏ, là người thương của hắn.
Nàng là của hắn!
Từ khoảnh khắc Uông Ấn hôn lên môi nàng, Diệp Tuy vốn đang mất hồn lại càng không thể có phản ứng gì. Nàng như một người sắp chết đuối, chỉ có thể bám lấy người đang nằm bên trên mình để lấy hơi.
Nàng cho rằng việc hắn cuốn lấy lưỡi nàng đã là cực điểm, nhưng không ngờ, không ngờ…
Đôi con ngươi của nàng bỗng nhiên dãn to, nàng cảm nhận được rõ ràng bàn tay của Uông Ấn đang thò vào trong áo nàng, vuốt dọc lên trên và xoa nắn…
Bàn tay hắn rõ ràng là mang theo hơi lạnh, nhưng lại đốt lửa trên người nàng, khiến nàng miệng khô lưỡi đắng như sắp bốc cháy đến nơi.
Nàng bắt đầu giãy giụa, đang muốn kêu lên, nhưng bởi vì đôi môi đang bị lấp kín nên chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm, ưm”.
Sự giãy giụa yếu ớt và tiếng kêu mềm yếu của nàng chẳng những không ngăn được động tác của Uông Ấn, mà trái lại tựa như có một loại chất xúc tác nào đó, khiến Uông Ấn càng thêm hưng phấn và nóng vội.
Hắn hôn và xoa nắn nàng càng mạnh hơn, ngọn lửa trong mắt hắn càng thêm hừng hực. Một tay hắn giữ chặt lấy hai tay Diệp Tuy, dường như muốn nuốt chửng lấy nàng.
Diệp Tuy liên tục vặn vẹo người, né tránh động tác của Uông Ấn, cuống đến độ hai mắt sắp đỏ hoe.
Vào lúc nàng tránh đi môi lưỡi của hắn, chuẩn bị cất cao giọng kêu lên thì đột nhiên phát hiện ra sức mạnh giam cầm lấy nàng biến mất.
Uông Ấn đã nhắm mắt lại, nghiêng đầu, gục xuống trên người nàng, nằm im bất động.
Cuối cùng hắn đã say hẳn.
Diệp Tuy thở hổn hển, cố gắng ổn định trái tim đang đập dữ dội của mình, sau đó đẩy Uông Ấn ra. Thế nhưng nàng đã dùng hết sức mà cũng không thể dịch chuyển được Uông Ấn, trái lại còn khiến mình đổ đầy mồ hôi.
Trong lúc bất đắc dĩ, nàng đành phải nhỏ giọng gọi hắn: “Đại nhân, đại nhân…”
Không biết là vì hắn nghe thấy tiếng gọi của nàng hay là vì nằm sấp trên người nàng cũng không thoải mái nên đã lật người, buông nàng ra.
Diệp Tuy thở phào, đang định sửa sang lại y phục rồi xuống giường, nhưng lại bị cánh tay dài của Uông Ấn vòng qua. Cả người nàng bất giác nghiêng về phía trước, bây giờ đổi thành nàng nằm trên người hắn.
Diệp Tuy còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã bị hắn lật người, biến thành tư thế nằm nghiêng trong vòng ôm của hắn.
Hai tay hắn đều ôm lấy người nàng, giống như đang ôm thứ gì đó rất quý giá, không chịu buông ra. Diệp Tuy không thể giãy ra được. Mà nàng càng giãy giụa thì hắn càng ôm chặt hơn.
Sau một hồi vùng vẫy, cuối cùng nàng biết là không thể thoát ra được. Người say lại càng sung sức và càng không thể thuyết phục.
Khuôn mặt nàng dán vào lồng ngực của hắn, nghe thấy tiếng tim hắn đập rõ mồn một, cảm nhận sâu sắc hơn nhiệt độ cơ thể nóng bỏng của hắn và ngửi thấy hơi thở của hắn, trong hơi thở có lẫn hương trà và mùi rượu. Là hơi thở mà nàng rất quen thuộc nhưng lại cũng xa lạ.
Uông Ấn khi say sẽ ép buộc nàng, sẽ không bận tâm đến cảm nhận của nàng, sẽ…
Nhưng đây vẫn là Uông Ấn.
Diệp Tuy nhắm mắt lại, nghĩ về mọi chuyện vừa mới xảy ra. Trong hơi thở nóng rẫy và tiếng tim đập như trống trận, nàng cứ thế ngủ thiếp đi.
Khi trời tờ mờ sáng, Uông Ấn mở mắt ra, sau đó lập tức sững cả người.
Hắn khác với mọi người, tỉnh táo là hết sức tỉnh táo, hoàn toàn không có trạng thái lơ mơ của người mới tỉnh ngủ.
Tuy nhiên, giờ phút này, hắn mù mờ, gần như không thể tin được vào những gì mình đang nhìn thấy.
Sao cô gái nhỏ lại nằm trong vòng tay của hắn?
Lúc này, y phục của nàng tuột xuống lộ ra bả vai nõn nà mềm mại. Có lẽ bởi vì hơi lạnh nên nàng rúc vào trong lòng hắn.
Hắn nhìn bàn tay của mình đang đặt trên lưng nàng, hoàn toàn không biết nên có phản ứng gì.
Tất cả những chuyện tối qua như thủy triều dâng lên, tràn vào trong đầu hắn.
Quan sát sứ Bùi Giải mở tiệc ăn mừng sứ đoàn đã trở về. Hắn vui vẻ đến dự tiệc, sau đó… hắn uống say.
Với người có võ nghệ như hắn, việc say rượu có thể nói là chuyện rất khó xảy ra.
Tối hôm qua đúng lúc hắn cũng muốn say. Hắn nghĩ đang ở trong thành Nhạn Châu là an toàn nên để mặc nhóm người Bùi Giải và Vi Quan Chính chuốc rượu, sau đó được Phong bá dìu về.
Tiếp đó…
Hắn còn nhớ rất rõ nụ hôn gấp gáp đến cực độ, sự nôn nóng không thể kiềm chế được, sự ngọt ngào khi môi lưỡi quấn lấy nhau.
Hắn… hắn đã mạo phạm Diệp Tuy trong lúc không tỉnh táo! Đây chính là chuyện mà tối qua hắn đã làm!
Sai rồi, sai rồi!
Trái tim Uông Ấn không kìm được mà nhảy lên, từng cơn sợ hãi xuất hiện trong lòng. Hắn dường như không muốn đối mặt với cục diện lúc này, chỉ cảm thấy mọi thứ đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Vào lúc hắn cẩn thận cử động cơ thể thì hình như Diệp Tuy cũng cảm nhận được là trời đã sáng. Nàng phát ra một tiếng rên, sau đó từ từ mở mắt ra.