Lúc Diệp Tuy mở mắt ra, Uông Ấn lại muốn chạy trốn. Nhưng chỉ là suy nghĩ mà thôi, hắn gồng cứng cả người nhưng không chạy trốn. Tối qua hắn mạo phạm nàng vốn đã là sai, nếu còn trốn nữa thì chính là sai càng thêm sai.
Diệp Tuy cũng không biết nên nói gì cho phải. Thậm chí nàng còn không dám nhìn Uông Ấn, chỉ biết kéo cao chăn bông che lại thân thể của mình.
Nàng vừa tức giận, lại vừa xấu hổ, và cả ngượng ngùng nữa. Trong đó còn ẩn giấu sự nôn nóng khó diễn tả bằng lời.
Nàng không biết tại sao tối qua Uông Ấn lại uống say, càng không biết tại sao hắn lại làm như thế. Nhưng nàng biết, trước khi hắn thò tay vào áo nàng, môi nàng đang quấn quýt cùng lưỡi hắn…
Uông Ấn đã say, tâm trí mơ hồ, nhưng nàng thì sao? Nàng không say, nàng rất tỉnh táo.
Sở dĩ nàng hùa theo hắn, đắm chìm trong nụ hôn của hắn là bởi vì nàng hoàn toàn không muốn từ chối, bởi vì nàng không kìm lòng được.
Thấy Diệp Tuy im lặng, lòng Uông Ấn càng lúc càng lo lắng bất an, sắc mặt hắn hơi tái đi.
“Cô gái nhỏ, tối hôm qua… Ta…”
Nói hắn không muốn làm như vậy, nói đây không phải tâm nguyện của hắn sao? Đúng là hắn đã say. Nhưng chuyện mà hắn đã làm chính là điều mà trong lòng hắn vẫn luôn muốn làm.
Phong bá nói đúng, biết được dục vọng và nhược điểm của bản thân không phải chuyện xấu hổ. Tuy nhiên, chịu sự khống chế của dục vọng và nhược điểm mà làm chuyện cưỡng bức lại là chuyện quá hổ thẹn.
Nghe Uông Ấn nói xong, rốt cuộc thì Diệp Tuy cũng nhìn về phía hắn. Khi nhìn thấy vẻ hổ thẹn trên mặt hắn, ánh mắt nàng liền trở nên vô cùng phức tạp.
Trái tim hắn có đang loạn nhịp giống như trái tim nàng không?
Chuyện tối hôm qua, bất kể là đối với nàng hay đối với hắn đều quá đột ngột, quá bất ngờ.
“Là ta không đúng, ta quả... quả thật nhớ nhung nàng. Nhưng mạo phạm thô lỗ như vậy tuyệt đối không phải chủ ý của ta.” Uông Ấn nói, nét mặt nặng nề, giọng điệu nghiêm túc đến khác thường.
Hắn thích nàng, có lẽ là từ lần đầu tiên gặp gỡ ở chuồng ngựa Thiên Ân. Từ khi hắn cảm thấy nàng rất can đảm, nàng đã để lại dấu vết trong tim hắn.
Nàng là người hắn đặt trong tim. Hắn ngưỡng mộ nàng, quý trọng nàng, cũng mong có thể có được sự đáp lại của nàng.
Hắn cũng biết lòng nàng.
Thứ ngăn cách nàng và hắn không phải tình cảm không tương đồng, mà là loại độc trong người hắn.
Hắn và nàng đã thành thân hơn hai năm. Cho dù trong lòng hắn có yêu thương nàng như thế nào thì hắn cũng chưa từng mạo phạm nàng. Bởi hắn không muốn làm nhục tình cảm yêu thương này.
Nhưng bây giờ...
Dù ái tình có nảy sinh cũng không được vượt qua lễ giáo. Chỉ là một cơn say mà thôi, sao hắn lại làm ra chuyện như thế chứ?
Diệp Tuy liếm môi, cảm nhận được từng cơn đau nhói như kim đâm. Nàng lấy can đảm nói: “Đại nhân, những chuyện này, chờ độc trong người đại nhân được giải rồi, chúng ta lại... lại...”
Tiếng nàng như muỗi vo ve, thực sự không thể nói ra lời tiếp theo, mắt nàng cũng hơi nhắm lại.
Uông Ấn kinh ngạc, tim hắn giống như bị thứ gì đó chạm vào, rung động không thôi, đồng thời đáy lòng cũng có sự vui sướng không thể đè nén.
Sự vui mừng tột độ này khiến hắn luống cuống tay chân, trông có vẻ hơi ngốc, hoàn toàn không giống với Uông tướng quân mưu trí vững vàng chút nào..
Thấy Uông Ấn như vậy, cõi lòng Diệp Tuy càng thêm tan chảy. Đây là câu trả lời mà nàng nghĩ là phù hợp nhất. Chuyện bất ngờ tối qua, cứ để nó trôi qua như vậy đi.
Cả Uông Ấn và Diệp Tuy đều không nhắc lại chuyện đã xảy ra tối qua, thậm chí còn có phần cố tình che giấu nên ít nhiều cũng có vẻ hơi mất tự nhiên.
…
Ngoảnh đi ngoảnh lại, Uông Ấn đã rời Nhạn Tây Vệ được ba tháng.
Trong ba tháng này, Nhạn Tây Vệ thay đổi không ít, trong đó rõ ràng nhất chính là Cân Quắc Doanh cùng việc tập luyện cách bày trận.
Trước khi đi sứ, hắn đã cải tiến “trận đồ Xuân Đình”, giao cho Mục Thái Trừng để ông huấn luyện binh sĩ theo trận đồ.
Ba tháng trước, hắn đã xây dựng nền tảng cơ bản, sắp xếp xong vị trí của từng binh sĩ một, khiến cách bày trận vẫn có hình thức ban đầu nhưng triển khai được sức mạnh và cự ly rất lớn.
Trải qua ba tháng huấn luyện, động tác và khí thế của các binh sĩ đều đã được phát huy triệt để, tựa như thanh kiếm sắc rời vỏ đã mở lưỡi, có thể đoán trước được hiệu quả mà bọn họ có thể phát huy khi ở trên chiến trường.
Nhìn thấy các binh sĩ thuần thục biến hóa thế trận, Uông Ấn nói với Mục Thái Trừng: “Mục phó tướng, vất vả cho ông rồi. Có được thế trận như thế này, có thể thấy được Mục phó tướng đã tốn rất nhiều tâm tư. Không tồi, không tồi.”
Hắn vừa nói vừa gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Mục Thái Trừng đầy tán thưởng.
Hắn biết Mục Thái Trừng có năng lực, nhưng mới ba tháng mà đã huấn luyện được binh sĩ bày trận như vậy thì vẫn hơi bất ngờ.
Vị phó tướng này của Nhạn Tây Vệ, phải chịu thiệt thòi rồi…
Nào ngờ Mục Thái Trừng lại đáp rằng: “Tướng quân quá khen, diễn tập bày thế trận không phải là công lao của một mình mạt tướng. Giám quân đại nhân cũng đã bỏ không ít công sức.”
Uông Ấn thoáng khựng lại rồi mới nói: “Ngu Đản Chi?”
“Không sai, bày thế trận là do mạt tướng và Giám quân đại nhân cùng nhau thao luyện. Nhưng thế trận có được uy lực thế này lại không phải do mạt tướng và Giám quân đại nhân, mà là do một người khác.”