Uông Xưởng Công

Chương 726: Chương </span></span>726YÊN ẮNG



Sau khi đọc xong những ghi chép, Mục Thái Trừng nói: “Đại tướng quân, mạt tướng đồng ý đến núi Lân Tuân diệt trừ thổ phỉ, để đảm bảo sự yên ổn ở phía Nam.”

Những tài liệu này là do đề kỵ và trinh sát của Nhạn Tây Vệ điều tra được, trong đây ghi chép lại chi tiết về đủ loại việc ác mà đám kẻ cướp, thổ phỉ ở núi Lân Tuân đã làm trong hơn mười năm qua. Tất nhiên cũng có nhắc tới sự thất bại của Nhạn Tây Vệ trong việc diệt trừ thổ phỉ.

Mục Thái Trừng nhạy bén nhận ra tình hình khác thường trong chuyện này, nên đương nhiên sẽ tán thành việc tiêu diệt thổ phỉ.

Còn Ngu Đản Chi suy xét đến khả năng dẫn binh sĩ đến đó để luyện binh, nên tất nhiên cũng không đưa ra lời phản đối.

Các tướng lĩnh khác trong sảnh Nghị Sự càng không có khả năng có ý kiến gì. Bởi vậy, việc Nhạn Tây Vệ đến núi Lân Tuân diệt trừ thổ phỉ đã được quyết định.

Trước khi các tướng lĩnh rời đi, Uông Ấn lại thoáng nhìn mọi người xung quanh một lượt nữa rồi hờ hững nói: “Bổn tướng không hy vọng có bất kì tin tức nào của việc này bị lộ ra ngoài.”

Hắn nói rất thản nhiên, cũng không nói sẽ xử phạt như thế nào. Nhưng bị nhìn bởi ánh mắt ấy của hắn, tất cả tướng lĩnh đều cảm thấy có thứ áp lực to lớn, không khỏi run lên trong lòng.

Sau khi các tướng lĩnh rời đi, Uông Ấn liền dặn Đường Ngọc: “Theo dõi chặt chẽ những tướng lĩnh này, nếu có động tĩnh khác thường, lập tức bám theo.”

Trước đây, Nhạn Tây Vệ đã nhiều lần đi diệt trừ thổ phỉ mà không có kết quả, có thể thấy được là đám kẻ cướp của núi Lân Tuân nắm bắt tin tức rất nhanh nhạy. Bọn chúng ắt hẳn có cơ sở ngầm trong Nhạn Tây Vệ.

Không biết cơ sở ngầm đó đã len lỏi đến tầng lớp nào. Nếu nằm trong số những tướng lĩnh này… thì hắn cũng không ngại chỉnh đốn hết một lượt.



Bên trong gian phòng bên cạnh doanh trướng đại tướng quân, Diệp Tuy và Mục Nghị đang chuyện trò với nhau.

Diệp Tuy kể với Mục Nghị về tình hình của Đại Ung. Trong đó, trọng tâm là cuộc bao vây, chém giết ở sứ quán. Tất nhiên Diệp Tuy chỉ thuật lại diễn biến và kết quả mà mọi người đều biết chứ không nói ra những sự bố trí và sắp xếp bí mật.

Nghe xong, Mục Nghị thở dài và nói: “Tiếc rằng tỷ không thể đích thân sang Đại Ung. Nếu không, được trải qua vụ sứ quán bị bao vây và tấn công cũng là một kiểu rèn luyện.”

Diệp Tuy thoáng trầm lặng rồi nói: “Mục tỷ, nước nhà không có chiến tranh là chuyện tốt. Muội còn ước gì tỷ không có cơ hội ra chiến trường ấy chứ.”

Mục Nghị nói ra những lời vừa rồi thì không còn là cô nương chốn khuê các Mục Nghị chơi đàn trong viện Bích Sơn, mà là Mục giáo úy của Cân Quắc Doanh.

Ba điều bất hủ: lập đức (đức độ), lập công (sự nghiệp, công lao), lập ngôn (sáng lập học thuyết) là sự theo đuổi tối cao của mọi người. Và đối với người có chí hướng trong quân ngũ như Mục Nghị thì lập công là điều đứng đầu trong số đó.

Trừ nạn và cứu giúp dân chúng chính là lập công. Rất dễ để trở thành anh hùng trong thời loạn, cũng rất dễ lập công, nhưng chuyện nhà binh lại cực kì nguy hiểm.

Vào những năm cuối Vĩnh Chiêu, Diệp Tuy đã tận mắt chứng kiến loạn lạc là như thế nào. Đó thật sự là “xương người chất thành đống, cuộc sống lầm than”. Tình cảnh bi thảm hoàn toàn không thể miêu tả bằng lời.

Nàng hy vọng sẽ mãi mãi không bao giờ gặp lại tình cảnh bi thảm đó nữa.

Tuy nhiên, Mục Nghị chưa từng tận mắt chứng kiến cảnh giết chóc máu me, chưa từng đích thân ra chiến trường. Theo quan điểm của Diệp Tuy đây là điều may mắn. Nhưng xem ra đó lại là niềm tiếc nuối đối với người như Mục Nghị.

“Mục tỷ, nay tỷ đã là giáo úy của Cân Quắc doanh. Muội tin rằng đại nhân thành lập Cân Quắc doanh nhất định là có chỗ dùng đến.”

Mục Nghị cười đáp: “Diệp muội nói không sai. Tỷ cũng tin rằng Cân Quắc doanh sẽ không thua kém các doanh khác.”

Dứt lời, nàng ta liền đứng lên, chắp tay với Diệp Tuy: “Tỷ phải đi trước đã. Phải đi xem việc huấn luyện của Cân Quắc doanh. Bọn họ không có bất cứ nền tảng nào nên phải bỏ ra nhiều thời gian và sức lực hơn mới được.”

Diệp Tuy gật đầu, tiễn Mục Nghị ra khỏi phạm vi của doanh trướng rồi mỉm cười dõi mắt nhìn nàng ta đi về phía thao trường.

Tối hôm đó, sau khi Uông Ấn trở lại doanh trướng, Diệp Tuy liền kể với hắn về việc Mục Nghị đến chơi: “Mục tỷ vô cùng tiếc nuối vì không thể đến Đại Ung. Tỷ ấy luôn tiếc vì chưa từng đích thân xông pha nơi chiến trường.”

Trong mắt Uông Ấn lóe lên sự khen ngợi, hắn nói: “Mục Nghị rất khá. Muốn rèn luyện bản thân, trước mắt đang có một cơ hội tốt. Bổn tọa định sẽ giúp cho nàng ta hoàn thành mong ước.”

Cân Quắc Doanh còn quá yếu, vẫn chưa thể làm được gì. Nhưng Mục Nghị lại không hề thua kém các giáo úy khác, có thể đến núi Lân Tuân tiêu diệt thổ phỉ.

Có điều, việc này nguy hiểm, sống chết khó nói. Sợ rằng Mục Thái Trừng sẽ không nỡ.

“Đại nhân nói thật sao? Cơ hội tốt nào ạ?” Diệp Tuy liền hỏi dồn, cảm thấy cực kì tò mò.

“Bổn tọa dự định dẫn binh sĩ đến núi Lân Tuân diệt trừ thổ phỉ. Đám kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn này đã hoành hành đủ lâu rồi, phải quét sạch bọn chúng thôi. Đây cũng là cơ hội rèn luyện tốt nhất của các binh sĩ.”

Nghe xong, những ký ức về núi Lân Tuân lập tức xuất hiện trong đầu Diệp Tuy. Nàng không khỏi giật thót trong lòng, thất thanh kêu lên: “Núi Lân Tuân?”