Năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi hai đã đến gần. Năm nay, Uông Ấn và Diệp Tuy sẽ đón Tết ở đạo Nhạn Tây.
Đây không phải là lần đầu tiên họ không đón Tết ở Kinh Triệu. Trước đó, họ đã từng ăn Tết trên đỉnh Xu Vân. Còn đối với Diệp Tuy mà nói, đón Tết ở đâu cũng không thành vấn đề.
Chỉ cần có thể ở bên Uông Ấn.
Có điều, Uông Ấn quá bận rộn. Bởi vì chuyện diệt trừ thổ phỉ mà hắn gần như không có mặt ở nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ trong thời gian giáp Tết.
Trước khi lên đường diệt trừ thổ phỉ, Uông Ấn từng nói với Diệp Tuy về Đồ Kiêu. Hắn đã cố ý nhắc đến người này thì có nghĩa là y rất quan trọng. Nhưng hiện giờ y đã biến mất.
Diệp Tuy cảm thấy vô cùng ngạc nhiên vì điều này.
Đồ Kiêu, Đồ Kiêu… Nàng tin chắc là mình chưa từng nghe tới cái tên này trong kiếp trước.
Đám kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn trên núi Lân Tuân còn gây họa cho đến tận năm Thái Ninh thứ năm. Tuy nhiên, thủ lĩnh của bọn chúng khi đó không phải là Đồ Kiêu.
Nàng không có ấn tượng với những việc đã xảy ra ở đạo Nhạn Tây vào năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi hai. Bởi vì lúc đó nàng vừa mới bắt đầu quan tâm đến thế cuộc, lại không dám khơi lên sự nghi ngờ của Cố Chương nên vẫn luôn sống rất cẩn thận. Toàn bộ sự tập trung của nàng đều dành cho người cháu trai nhỏ của mình và tình hình trong cung.
Chập tối ngày hôm đó, Triệu Tam Nương đến bẩm với Diệp Tuy: “Phu nhân, xưởng công truyền tin về, nói rằng tạm thời không về nơi đóng quân. Xưởng công sẽ tiếp tục dẫn binh sĩ Nhạn Tây Vệ tiến thẳng đến dãy Sấu Cẩu ở phía Tây Nam. Vẫn chưa biết chừng nào sẽ trở lại.”
Diệp Tuy nghi hoặc: Hiện tại binh sĩ Nhạn Tây Vệ chắc chắn là đang tiếp tục tìm kiếm tung tích của Đồ Kiêu ở núi Lân Tuân, sao Uông Ấn lại dẫn binh sĩ rời khỏi đó? Dãy Sấu Cẩu là nơi nào?
Lúc nghe thấy Triệu Tam Nương nói rằng dãy Sấu Cẩu cũng là nơi giặc cướp hoành hành, Diệp Tuy liền trầm ngâm.
Trong nháy mắt, nàng liền hiểu ra Uông Ấn muốn làm gì.
Đạo Nhạn Tây quá hỗn loạn, không chỉ người dân nơi đây dữ tợn mà kẻ cướp còn tác oai tác quái khắp mọi nơi. Muốn thay đổi tình trạng này thì phải nghiêm trị, đầu tiên là phải tạo ra môi trường sinh sống tương đối an toàn và yên bình cho đạo Nhạn Tây.
Việc ra tay từ đám giặc cướp là một chuyện “một công đôi ba việc”, vừa có thể để binh sĩ được rèn luyện kiểm tra, vừa giải quyết nạn trộm cướp hoành hành cho dân thường, và còn thay đổi môi trường sống hỗn loạn ở đây.
Bây giờ Diệp Tuy lại cảm thấy việc Đồ Kiêu trốn thoát cũng không hẳn là chuyện xấu. Điều này có thể xóa bớt sự lo ngại của hoàng thượng.
Diệp Tuy cho mời Khánh bá tới và hỏi: “Khánh bá, đại nhân có sắp xếp gì đối với việc Đồ Kiêu trốn thoát không?”
Khánh bá khom người, cung kính đáp: “Bẩm phu nhân, xưởng công đã sắp xếp ổn thỏa. Điều này sẽ trở thành sai lầm của hành động tiêu diệt thổ phỉ. Nhóm quan viên Bùi Giải cũng sẽ cực kì bất mãn.”
Diệp Tuy liền thấy yên tâm.
Bùi Giản cực kì bất mãn? Chỉ sợ ông ta cười không khép được miệng thì có. Nếu như hành động dẫn binh đến dãy Sấu Cẩu của Uông Ấn được truyền ra, e rằng Bùi Giải sẽ càng phấn chấn hơn.
“Tình hình trong triều ở Kinh Triệu có động tĩnh gì khác thường không? Trong cung có truyền ra tin tức gì không?”
“Phu nhân, xin cứ yên tâm, mọi thứ ở Kinh Triệu đều ổn cả, trong cung cũng không có gì khác thường. Phu nhân, xưởng công mong phu nhân không cần phải lo lắng. Việc quan trọng bây giờ là ăn Tết. Xưởng công chắc chắn sẽ về kịp trước khi Tết đến.”
Quả nhiên, một ngày trước đêm giao thừa, Uông Ấn mang theo gió tuyết phủ đầy người, về đến nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ. Theo sau hắn là những binh sĩ Nhạn Tây Vệ thân thể đã mệt rã rời nhưng tinh thần lại vô cùng phấn khởi.
Trên áo giáp của bọn họ đều mang theo vết máu, không ít người được khiêng trở về. Sau trận chiến anh dũng và đẫm máu tại dãy Sấu Cẩu, bọn họ không kịp sửa soạn lại bản thân đã phi về nơi đóng quân với tốc độ nhanh nhất.
Trước khi rời khỏi nơi đóng quân, bọn họ không ngờ có thể tuần tự đánh hạ núi Lân Tuân rồi đến dãy Sấu Cẩu chỉ vẹn vẻn trong hơn mười ngày ngắn ngủi. Khi tất cả mọi việc kết thúc, bọn họ còn không dám tin vào điều này,
Cho đến khi Uông Ấn cất cao giọng, hô to: “Các binh sĩ theo bổn tướng trở về nơi đóng quân, luận công để ban thưởng, ăn Tết thật vui vẻ!” thì bọn họ mới lấy lại tinh thần, vui mừng như điên.
Luận công để ban thưởng, ăn Tết thật vui vẻ!
Ngay sau khi Uông Ấn dẫn binh trở về, tiếng hoan hô vang lên như sấm ở nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ. Trong tiếng reo hò này, Uông Ấn đi tới trước mặt Diệp Tuy, nhẹ nhàng nói: “Cô gái nhỏ, bổn tọa đã về!”