Uông Xưởng Công

Chương 733: Chương </span></span>733PHỒN THỊNH



Năm nay là một năm hân hoan, sôi nổi và tràn đầy hy vọng đối với rất nhiều tướng sĩ Nhạn Tây Vệ. Năm nay có rất nhiều người có gia đình ở bên. Cho dù những người không có gia đình đến đây ở thì cũng đã lập được công lao trong hai lần vây quét thổ phỉ.

Trong số những tướng sĩ này, người cảm nhận rõ ràng nhất niềm vui đó chính là Mục Nghị. Là nữ binh duy nhất tham gia diệt trừ thổ phỉ, Mục Nghị là người cực kì đặc biệt, cũng đã có thu hoạch rất lớn. Khi nhận được mệnh lệnh đi theo các binh sĩ Nhạn Tây Vệ bí mật lặn dưới đáy vực núi Lân Tuân, nàng cảm thấy vui sướng và kinh ngạc đến mức không thể tin được.

Nàng đến gặp cha mình là Mục Thái Trừng, lẩm bẩm nói: “Cha, con sẽ tham gia vây quét thổ phỉ…”

Mục Thái Trừng gật đầu, khích lệ con gái: “Rất tốt, con có cơ hội để rèn luyện. Đây là sự tin tưởng và coi trọng của đại tướng quân đối với con. Con phải nắm chắc cơ hội rèn luyện này, không phụ sự kỳ vọng của tướng quân.”

Là phó tướng quân của Nhạn Tây Vệ, đương nhiên là Mục Thái Trừng biết kế hoạch của Uông Ấn. Trên thực tế, kế hoạch “giương Đông kích Tây” này còn là do ông và Uông Ấn cùng nhau hoàn thiện. Cả hai người đã cân nhắc nhiều lần về việc chọn những binh sĩ nào, chọn thời cơ nào để tấn công.

Nhưng ông không ngờ Uông Ấn sẽ đặc biệt chọn Mục Nghị.

Dù Mục Nghị là giáo úy của Cân Quắc Doanh, dù Mục Nghị là binh sĩ Nhạn Tây Vệ, dù Mục Nghị không khác gì những binh sĩ Nhạn Tây Vệ khác, nhưng Mục Nghị là con gái của ông.

Nhất là vách núi Lân Tuân quá hiểm trở, việc tấn công trại Bất Hối khó đoán trước được lành dữ. Là một người cha, ông không muốn con gái mình đi diệt trừ thổ phỉ.

Thấy được sự đấu tranh, do dự của ông, Uông Ấn chỉ bình thản nói: “Mục phó tướng, Mục Nghị là binh sĩ của Nhạn Tây Vệ, nàng ấy có đủ năng lực, là lựa chọn thích hợp để tấn công doanh trại đám kẻ cướp.”

“Vả lại, không trải qua sự mài giũa của gió sương thì sao có thể trưởng thành? Mục phó tướng nên vui mừng mới phải.”

Đúng thế, Mục Nghị là con gái của ông, nhưng Mục Nghị là binh sĩ của Nhạn Tây Vệ.

Kết quả cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi của ông, con gái ông đã bình an trở về, còn lập được chiến công.

Trải qua sự sống chết thật sự, trải qua trận chiến anh dũng mà đẫm máu, trông con gái ông rõ ràng đã khác hẳn. Ánh mắt Mục Nghị càng chín chắn hơn, tính thần càng phơi phới hơn.

Không riêng gì Mục Nghị, các binh sĩ Nhạn Tây Vệ khác tham gia vây quét thổ phỉ cũng vậy. Giống như thể những đóa hoa mai chống chọi lại với sương tuyết, ngạo nghễ nở rộ, càng toát ra phong thái và cốt khí hơn.

Quả nhiên, ngọc không mài giũa thì không thành món đồ, chắc hẳn sau khi trải qua trận chiến thật sự, những binh sĩ này sẽ càng thêm dũng cảm và kiên định.

Mục Thái Trừng nhìn con gái của mình, sau đó đưa mắt nhìn về phía xa, nơi các binh sĩ và người thân đang đoàn tụ chúc mừng nhau. Thi thoảng vang lên những trận cười khiến con người ta bất giác cảm thấy vui vẻ. Là một thành viên của Nhạn Tây Vệ, Mục Thái Trừng tự nhiên liền nảy sinh cảm giác tự hào trong lòng…

Còn trong doanh trại của giám quân, Ngu Đản Chi đang nâng chén rượu lên, híp mắt thưởng thức rượu ngon trong chén, sắc mặt không bộc lộ cảm xúc.

Trái lại, phụ tá Lục Vân đang đứng bên cạnh mang vẻ mặt lo lắng, sợ tâm trạng của Quốc Công gia không vui.

Hồi Tết năm ngoái, Quốc Công gia uống đến say mèm, còn không ngừng gọi tên thế tử. Cả phủ Trấn Quốc Công không còn lòng dạ nào để ăn Tết. Năm nay Quốc Công gia đã rời khỏi phủ Trấn Quốc công, đi đến Nhạn Tây Vệ xa xôi hẻo lánh này.

Thật sự thì trong đầu Ngu Đản Chi hoàn toàn trống rỗng, không hề suy nghĩ điều gì, không nghĩ đến nỗi đau khi mất đi con trai duy nhất, cũng không nghĩ đến sự căm thù đến tận xương tủy đối với Uông Ấn.

Tiếng cười nói phía xa xa theo gió truyền vào lỗ tai ông ta. Ông ta cảm thấy xa như vậy lại gần đến thế.

Những binh sĩ Nhạn Tây Vệ cùng gia quyến thật sự đang hân hoan đón mừng năm mới…

Đã bao lâu rồi ông ta không đón Tết trong quân đội? Đã bao lâu rồi ông ta không nghe thấy tiếng cười vui vô tư như thế này?

Uông Ấn đã mang đến những tiếng cười vui này cho binh sĩ Nhạn Tây Vệ và gia đình của họ.

Cuộc vây quét thổ phỉ ở dãy Sấu Cẩu không cần kỹ thuật gì, chỉ ăn nhau ở sự thần tốc và bất ngờ mà thôi. Điều đáng nói ở đây là là trận vây quét thổ phỉ núi Lân Tuân.

Đám kẻ cướp và tội phạm bỏ trốn ở núi Lân Tuân đã chiếm cứ đạo Nhạn Tây hơn mười năm. Muốn tiêu diệt bọn chúng hoàn toàn không phải là chuyện đơn giản, lại trong tình trạng gió tuyết lớn như vậy. Ngu Đản Chi đoán đoàn người Uông Ấn sẽ ra về tay không.

Kết quả cuối cùng đã nằm ngoài dự đoán của ông ta.

Núi Lân Tuân lại bị tiêu diệt dễ dàng. Mặc dù có không ít binh sĩ Nhạn Tây Vệ bị chết và bị thương, nhưng kết quả này đã là rất tốt rồi.

Uông Ấn à…

Ngu Đản Chi nâng chén rượu, ngửa đầu lên uống cạn.



So với những người đang suy nghĩ phức tạp này thì Uông Ấn đơn giản hơn nhiều. Mặc dù kết quả của trận tiêu diệt thổ phỉ lần này có chỗ sơ suất nhưng không có điều gì là hoàn hảo tuyệt đối, việc Đồ Kiêu chạy thoát cũng rất bình thường.

Hiện tại, có thể cùng Diệp Tuy bên nhau đón Tết là chuyện vui vẻ nhất bây giờ của hắn.

Diệp Tuy cũng nhìn Uông Ấn, nâng chén cùng hắn chúc mừng.

Giờ phút này, bất kể là chuyện tiêu diệt thổ phỉ núi Lân Tuân hay chuyện Uông Ấn bị trúng độc, đều bị nàng gạt ra khỏi đầu.

Trân trọng những gì đang có, sống tốt mỗi ngày, cảm ơn mỗi thời khắc chính là tâm trạng bây giờ của nàng. Đó cũng là ý nghĩa nên có của người được sống lại kiếp này như nàng.

Tuy nhiên, nàng không ngờ, vừa mới bắt đầu năm Vĩnh Chiêu thứ hai mươi hai, nàng và Uông Ấn đã nhận được một niềm vui bất ngờ.