Sau khi nghe xong những lời Diệp Tuy nói, Uông Ấn vô cùng sửng sốt.
Đồ Kiêu là người Đại Ung sao?
Y không hề giống người Đại Ung, giọng nói của đạo Nhạn Tây của y còn tương đối tốt. Y hiểu khẩu âm và phong tục đời sống của đạo Nhạn Tây hơn rất nhiều người.
Người như Đồ Kiêu sao có thể là người Đại Ung? Nếu thật sự là như vậy thì y đã qua mắt người khác như thế nào?
Quan trọng hơn, y là người Đại Ung, tại sao lại trở thành thổ phỉ núi Lân Tuân?
Đám kẻ cướp trên núi Lân Tuân đã gây họa một phương, quả thật là vết nhơ của quan viên đạo Nhạn Tây, nhưng điều này có ích lợi gì đối với Đại Ung?
Nếu Đồ Kiêu là gian tế của Đại Ung… Có ai mà không biết một nơi như núi Lân Tuân sớm muộn cũng sẽ bị triều đình tiêu diệt, sao y còn ẩn nấp ở đó?
Thật lâu sau, Uông Ấn mới hỏi: “Cô gái nhỏ, Đồ Kiêu trở thành kẻ cướp trên núi Lân Tuân là muốn làm gì? Và sau này y sẽ làm tướng quan của Đại Ung sao?”
Diệp Tuy thở dài, đáp: “Đại nhân, thiếp không biết điều này có lợi gì cho Đại Ung, nhưng đây là những gì thiếp biết. Hơn nữa, khi Đồ Kiêu trở thành tướng quân thì đám thổ phỉ núi Lân Tuân vẫn luôn tồn tại.”
Trong kiếp trước, nàng chỉ biết rằng người này là tướng quân Trần Thế Hùng của Đại Ung, nhưng lại không biết y từng sống ở núi Lân Tuân.
Hiện tại còn cách những chuyện về sau mà nàng biết tới mười mấy năm, không biết trong quân đội Đại Ung có người tên Trần Thế Hùng này không. Cho dù là có thì có lẽ hiện giờ cũng không tìm thấy được.
Suy cho cùng, nhìn vào tình hình hiện nay, không ai ngờ được hai cậu thiếu niên Tôn Trường Uẩn và Tống Định Biên lại là hai vị quan văn, quan võ rường cột của Đại An.
Thời gian quá xa, thực sự rất nhiều biến số, lúc này có điều tra cũng không cần thiết.
Hiện tại, việc xử trí Đồ Kiêu như thế nào đã trở thành vấn đề cấp bách và cần phải suy xét nhất của Uông Ấn.
Chuyện hắn đã bắt được Đồ Kiêu vẫn được giữ kín nhưng cũng không giấu giếm được bao lâu, bởi vì những binh sĩ ở lại tìm kiếm trên núi Lân Tuân đã được rút về.
Nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ còn có Ngu Đản Chi là giám quân, chuyện này không thể lừa được ông ta. Ông ta nhất định sẽ bẩm báo lên hoàng thượng…
Đồ Kiêu là người Đại Ung, vậy chắc chắn là y có nhiệm vụ gì đó ở đạo Nhạn Tây. Vì sao lại cứ phải là kẻ cướp trên núi Lân Tuân? Thân phận này có lợi gì cho y?
Sự việc quá bất ngờ, Uông Ấn nhất thời cũng không có phán đoán gì trong đầu, chỉ nói: “Chuyện này bổn tọa phải suy nghĩ đã. Trước hết cứ cứu chữa để y khỏe lại, xem có thể moi được điều gì từ miệng y không?”
“Đại nhân, liệu y có phải là một thành viên trong số ẩn vệ của Đại Ung không? Có thể tìm được mối liên quan đến ẩn vệ từ y hay không?”
Lúc trước Thân Linh Lung đã cho họ một số manh mối về ẩn vệ của Đại Ung. Tuy nhiên, bởi vì Thân Linh Lung chỉ là người có địa vị rất thấp trong ẩn vệ, cho nên tin tức tình báo mà nàng ta cung cấp cũng đều ở tầng thấp nhất. Muốn biết được nhiều tin tức tình báo hơn thì vẫn phải tìm hiểu tận gốc.
Vì vậy, sau khi về đến Đại An, Uông Ấn chỉ lệnh cho đề kỵ theo dõi chặt chẽ tình hình của tầng dưới để nắm rõ cốt lõi của ẩn vệ Đại Ung.
Vả lại, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng lời nói của Thân Linh Lung.
Bây giờ đột nhiên lòi ra một Đồ Kiêu là người Đại Ung, liệu y có liên quan đến ẩn vệ hay không… Thành thật mà nói, với sự hiểu biết hiện tại của hắn về Đại Ung thì không điều tra được điều này.
Muốn điều tra rõ về Đồ Kiêu vẫn cần phải có thời gian…
Nhưng Uông Ấn không ngờ hắn không có thời gian để tra rõ, bởi vì sự việc đã tiến triển nhanh đến nỗi hắn trở tay không kịp.
Tin tức Đồ Kiêu bị bắt đã bị truyền ra ngoài, mà còn bị lan truyền với tốc độ cực kì nhanh chóng, ngay vào ngày hôm sau Đồ Kiêu bị đưa về nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ.
Những người ở lại lục soát núi Lân Tuân khi đó đều là những người mà Uông Ấn rất tin tưởng. Người tìm được Đồ Kiêu vừa hay lại là Chu Li. Chuyện này hết sức bí mật, nhưng lại bị truyền ra ngoài nhanh như vậy…
Mang theo vẻ mặt áy náy và ảo não sâu sắc, Chu Li tạ tội với Uông Ấn: “Xưởng công, là thuộc hạ làm việc không chu toàn nên mới để người khác lan truyền việc này ra ngoài. Thuộc hạ đã điều tra rõ, là học trò theo học nghề thuốc của Tư Hậu Cần để lộ tin tức…”
Cậu học trò theo học nghề thuốc đó là học trò của Chu thái y. Không ngờ có người đã sớm để ý sát sao tới mọi hành động của họ và dò hỏi được tin tức từ chỗ cậu ta.
Nghe xong, Uông Ấn thản nhiên nói: “Không sao, vốn dĩ chuyện này cũng không giấu giếm được lâu, truyền ra ngoài rồi thì thôi. Về sau làm việc phải thận trọng.”
Nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ dù sao cũng không thể so được với Đề Xưởng. Động tĩnh lớn như thế này, ai đó có bụng để ý là chắc chắn có thể dò la ra được. Cho dù đám người Chu Li đề phòng chặt chẽ cũng vẫn có lúc sơ hở.
Lúc trước, Uông Ấn muốn giấu chuyện này, chủ yếu là suy xét đến sự không hài lòng của hoàng thượng. Giờ ngẫm nghĩ ra, nếu hoàng thượng thật sự nghi kị hắn thì có bắt được Đồ Kiêu hay không cũng vậy.
Hiện tại hình như hoàng thượng vẫn tạm thời chưa muốn động đến hắn….
Có điều, Diệp Tuy nói Đồ Kiêu là người Đại Ung, sau này còn làm tướng quân của Đại Ung. Điều này nằm ngoài dự liệu của Uông Ấn, cũng tăng thêm rất nhiều biến số.
Đồ Kiêu còn đang hôn mê nên hiện giờ chỉ có thể chờ đợi một cách bị động.
Nhưng điều mà Uông Ấn chờ được không phải chỉ là tin tức Đồ Kiêu tỉnh lại, mà còn là ý chỉ của Vĩnh Chiêu Đế.
Ý chỉ này được cấp tốc đưa tới, trong đó nói về những chuyện liên quan đến Đồ Kiêu, đồng thời phải xử lý y theo mệnh lệnh của hoàng thượng.
Và mệnh lệnh của Vĩnh Chiêu Đế là đưa Đồ Kiêu về Đại Ung.
Khoảnh khắc đọc được ý chỉ này, đôi con ngươi của Uông Ấn co lại, sắc mặt lập tức thay đổi.