Ýchỉ của Vĩnh Chiêu Đế là bảo Uông Ấn đưa Đồ Kiêu về Đại Ung. Đây là nghiêm lệnh, không được có sai sót!
Ngoài ra không giải thích gì.
Ý chỉ này khiến tất cả mọi người đều không thể tin được.
Hoàng thượng lệnh cho Uông Ấn giải Đồ Kiêu về Đại Ung. Điều đó có nghĩa là hoàng thượng đã biết Đồ Kiêu là người Đại Ung phải không? Sao hoàng thượng biết được điều này?
Quan trọng hơn cả là vì sao hoàng thượng đưa ra ý chỉ như vậy? Rốt cuộc bên chỗ hoàng thượng đang xảy ra chuyện gì?
Chẳng mấy chốc, báo cáo bí mật của đề kỵ ở Kinh Triệu được gửi tới nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ. Thì ra hoàng đế Đại Ung đã sai sứ giả bí mật tiếp xúc với Vĩnh Chiêu Đế, ngỏ ý nguyện lấy thành Vĩnh Châu để đổi lấy Đồ Kiêu.
Thành Vĩnh Châu nằm ở phía Đông Đại Ung, là tòa thành tiếp giáp với Đại An có quy mô nhỏ hơn một châu của Đại An.
Tuy thành Vĩnh Châu không lớn, nhưng mỗi tấc giang sơn là một tấc máu xương, nơi này luôn là nơi tranh chấp giữa Đại An và Đại Ung.
Vào mấy chục năm trước, thành Vĩnh Châu vốn thuộc lãnh thổ của Đại An. Nhưng về sau, Đại Ung lớn mạnh, đã buộc Đại An thành lập “liên minh Vĩnh Châu”, ngang ngược chiếm lấy thành Vĩnh Châu.
Kể từ đó, Đại An vẫn không thể đoạt lại thành Vĩnh Châu.
Hiện tại, Đại Ung sẵn lòng nhả thành Vĩnh Châu ra chỉ để đổi lại Đồ Kiêu? Đồ Kiêu có giá trị lớn như vậy sao?
“Đồ Kiêu quả là có giá trị bằng cả tòa thành… Nhưng tại sao y lại có giá trị lớn như thế nhỉ?” Diệp Tuy hỏi Uông Ấn.
Việc Đồ Kiêu trở thành đại tướng quân của Đại Ung là chuyện của gần hai mươi năm sau. Hiện tại Đồ Kiêu đâu có đáng giá bằng thành Vĩnh Châu? . Đam Mỹ Hài
Uông Ấn không lên tiếng, mặc dù vẻ mặt hắn vẫn rất thờ ơ nhưng trong mắt cũng có sự nghi hoặc và khó hiểu.
Hắn không tài nào trả lời được câu hỏi của Diệp Tuy.
Những ám vệ mà hắn cài cắm ở Đại Ung đang dốc toàn lực điều tra về Đồ Kiêu, nói cách khác là điều tra lai lịch của Trần Thế Hùng nên khó có được tin tức trong thời gian ngắn.
Thế nhưng hoàng thượng đã ra mệnh lệnh nghiêm ngặt: Đưa Đồ Kiêu về thành Vĩnh Châu, sẽ có người tiếp nhận Đồ Kiêu ở đó, đồng thời bàn giao lại công việc ở thành Vĩnh Châu.
Diệp Tuy thở dài rồi nói tiếp: “Hoàng thượng có ý chỉ này chắc hẳn là Đại Ung muốn nhanh chóng trao đổi Đồ Kiêu. Nhưng chẳng lẽ hoàng thượng không muốn biết lí do Đồ Kiêu có giá trị lớn như thế sao?”
Uông Ấn cười, thản nhiên đáp: “Đâu phải là hoàng thượng không biết, chẳng qua là hoàng thượng cho rằng thành Vĩnh Châu quan trọng hơn Đồ Kiêu mà thôi. Không chỉ có Đại Ung nóng vội mà còn có cả hoàng thượng. Hoàng thượng cũng sợ Đại Ung sẽ lật lọng.”
Hoàng thượng vẫn luôn muốn lấy lại thành Vĩnh Châu nhưng lại không thể dấy binh. Hiếm khi Đại Ung chủ động từ bỏ thành Vĩnh Châu, hoàng thượng sẽ không bỏ qua cơ hội nghìn năm có một này.
Bên cạnh đó, thành Vĩnh Châu bị mất đã mấy chục năm, nay trở về với Đại An vào thời điểm hoàng thượng đang tại vị, việc này sẽ có lợi cực lớn cho uy danh của hoàng thượng.
Hoàng thượng chiếm được lợi ích cả bên trong lẫn bên ngoài, đương nhiên là sẽ không bận tâm đến Đồ Kiêu rồi.
Thật ra, ý chỉ của hoàng thượng không có gì sai. Bởi vì cũng giống như hoàng thượng, Uông Ấn thấy thành Vĩnh Châu rất quan trọng. Bây giờ Đại Ung chịu nhường thành Vĩnh Châu, quả thật là cơ hội nghìn năm có một.
Tuy nhiên… hắn cũng muốn biết vì sao Đồ Kiêu lại có giá trị lớn thế.
Hoàng thượng chỉ hạ lệnh cho hắn đưa trả Đồ Kiêu đến thành Vĩnh Châu, nhưng không nói về công việc giao nhận thành. Hiển nhiên là hoàng thượng không tin tưởng hắn, không để hắn tham dự vào khâu quan trọng nhất.
Uông Ấn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, sau đó liền ra lệnh: “Làm theo ý chỉ của hoàng thượng đi! Phong bá, bá đi sắp xếp nhân sự hộ tống Đồ Kiêu và tuyến đường. Chúng ta phải cạy được miệng Đồ Kiêu trên đường đi!”
Hắn phải đích thân tiễn Đồ Kiêu tới thành Vĩnh Châu, phải đảm bảo cho Đại An thuận lợi lấy lại được thành Vĩnh Châu, và còn phải biết được lai lịch của Đồ Kiêu. Nhiệm vụ khá nặng nề, phải thu xếp cẩn thận mới được.
…
Cùng lúc đó, trong điện Tử Thần tại Kinh Triệu, Trung Thư Lệnh - Bùi Đỉnh Thần nói với vẻ có phần lo lắng: “Hoàng thượng, bất luận đối với Đại An hay Đại Ung thì thành Vĩnh Châu đều hết sức quan trọng. Nay Đại Ung dễ dàng nhường lại một tòa thành như vậy, thần luôn nghi ngờ có sự gian trá trong việc trao đổi này.”
Hồi đó, Đại Ung đã phải trả cái giá rất lớn để chiếm được thành Vĩnh Châu, hiện tại lại chủ động trả lại. Nghĩ sao cũng thấy có vấn đề.
Nếu không phải Đại Ung có sự sắp xếp khác ở đây thì Đồ Kiêu kia có giá trị hơn cả thành Vĩnh Châu.
Nhưng sao một người có thể so được với một tòa thành? Chính Bùi Đỉnh Thần cũng nghĩ mãi mà không hiểu được điều này.
Tuy rằng hoàng thượng đã ra lệnh cho Uông Ấn trao trả Đồ Kiêu về Đại Ung, nhưng từ đầu chí cuối, Bùi Đỉnh Thần luôn cảm thấy việc này không chân thực, bởi vì Đại Ung đã sẵn lòng nhượng bộ quá nhiều.
Những chuyện bất thường nhất định là có sự gian trá. Hoàng thượng đã quá vội vàng đưa ra ý chỉ, việc này rất không ổn.
Vĩnh Chiêu Đế xua tay, nói: “Ái khanh, khanh quá lo lắng rồi! Đồ Kiêu vốn dĩ là điều thu hoạch bất ngờ của Đại An. Dùng y đổi lại thành Vĩnh Châu, bất kể là tình huống gì thì cũng đáng giá.”
Thời điểm tin tức Đồ Kiêu đã bị Uông Ấn bắt được truyền đến Kinh Triệu, tâm trạng của Vĩnh Chiêu Đế vô cùng phức tạp.
Uông Ấn đã bắt được thủ lĩnh toán cướp trên núi Lân Tuân, bảo đảm sự bình yên của Nhạn Tây Vệ, tất nhiên đây là chuyện tốt. Nhưng Uông Ấn đúng là quá lợi hại.
Rất nhanh sau đó, ông ta không có cơ hội suy nghĩ về vấn đề này nữa, bởi lẽ Đại Ung đã bí mật gửi tin tức tới, tỏ ý bằng lòng dùng thành Vĩnh Châu để đổi lấy Đồ Kiêu…
Nếu ông ta không nắm bắt cơ hội này thì về sau có mặt mũi nào đối diện với tổ tiên khi về trời?
Còn về Đồ Kiêu, cho dù ông ta không để ý, chẳng lẽ Uông Ấn cũng không để ý hay sao?
Cho dù ông ta không muốn biết giá trị của Đồ Kiêu thì Uông Ấn chắc chắn sẽ muốn biết. Ông ta chỉ cần chờ đợi là được.
“Hoàng thượng, thành Vĩnh Châu đã bị Đại Ung chiếm cứ nhiều năm. Nếu chúng ta muốn thuận lợi tiếp quản thì cũng không dễ dàng như vậy. Việc này, mong hoàng thượng nghĩ lại…” Bùi Đỉnh Thần vẫn thấy không yên tâm, muốn khuyên Vĩnh Chiêu Đế cân nhắc thật kĩ.
Lần này, Vĩnh Chiêu Đế im lặng hồi lâu mới nói: “Ái khanh nói cũng có lí. Thành Vĩnh Châu quá quan trọng, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Việc tiếp quản thành Vĩnh Châu, trẫm đã có sắp xếp trong lòng.”
Nói rồi, Vĩnh Chiêu Đế hơi nhếch môi lên, bày tỏ dáng vẻ đã tính trước được mọi việc.
Sau khi nghe xong sự sắp xếp của Vĩnh Chiêu Đế, Bùi Đình Thần không khỏi sững sờ.
Hoàng thượng để cho người đó đến tiếp quản thành Vĩnh Châu? Nhưng người đó rất không phù hợp với việc này thì phải…