Người được Vĩnh Chiêu Đế chọn đi chuyển giao, tiếp quản thành Vĩnh Châu với Đại Ung là Trung Thư Lệnh - Tạ Giới.
Tạ Giới đã già, năm nay đã đến tuổi về hưu, ông sẽ rời khỏi triều đình muộn nhất là vào tháng ba.
Nhưng hiện tại là tháng Giêng, Tạ Giới vẫn còn đang ngồi tại chức, vì sao hoàng thượng muốn để Tạ Giới đi tiếp quản thành Vĩnh Châu? Người đã già như Tạ Giới tới thành Vĩnh Châu, không nói đến những cái khác, chỉ riêng việc bôn ba đường xa vất vả, chắc chắn sẽ rất tổn hại sức khỏe.
Hoàng thượng muốn đưa Tạ Giới vào chỗ chết!
Bùi Đỉnh Thần cúi đầu xuống, che giấu sắc mặt đã có sự thay đổi rất lớn, vẫn lên tiếng cầu xin: “Hoàng thượng, Tạ Giới tuổi tác đã cao, không thích hợp…”
Vĩnh Chiêu Đế ngắt lời Bùi Đỉnh Thần: “Ái khanh, Tạ Giới sắp về hưu rồi, lão thần như ông ấy hẳn là nên tận tụy với nước nhà. Ái khanh nghĩ thế nào?”
Vĩnh Chiêu Đế nói với vẻ mặt mang theo nụ cười, giọng điệu không có bất cứ sự bất mãn nào. Song trong lòng Bùi Đỉnh Thần lập tức dâng lên một thoáng run rẩy.
Ông đã hiểu ý của hoàng thượng. Tạ Giới sắp về hưu, cho dù sắp rời khỏi triều đình, nhưng ông ta đã lăn lộn trong chốn quan trường cả một đời, quả thật có quá nhiều bạn bè và học trò cũ, thực sự có tầm ảnh hưởng quá lớn.
Nếu Tạ Giới không đi tiếp quản thành Vĩnh Châu thì ông ta sẽ là một Khúc Công Độ thứ hai.
Trong buổi chầu sớm trên điện Tuyên Chính, Vĩnh Chiêu Đế đã tuyên bố việc Đại Ung chủ động nhường lại thành Vĩnh Châu, đồng thời ra lệnh: “Thành Vĩnh Châu cực kì quan trọng, liên quan đến uy danh của Đại An ta, tuyệt đối không thể có sai sót. Do đó… Tạ Giới bước ra khỏi hàng để nghe lệnh, lệnh cho Tạ Giới đi tiếp quản thành Vĩnh Châu!”
Mệnh lệnh này của Vĩnh Chiêu Đế vừa đưa ra liền khiến điện Tuyên Chính càng yên tĩnh hơn, bá quan đều im thin thít.
Ta Giới lập tức bước ra khỏi hàng, đáp: “Lão thần tuân chỉ!”
Nét mặt Vĩnh Chiêu Đế dịu đi, ân cần nói: “Ái khanh, công việc ở thành Vĩnh Châu nhờ cả vào ái khanh. Rất mong ái khanh không phụ sự giao phó của trẫm.”
Tạ Giới khom người thấp hơn, giọng điệu càng thêm cung kính: “Cảm tạ sự coi trọng của hoàng thượng, thần nhất định sẽ không phụ sự giao phó của hoàng thượng!”
Từ đầu đến cuối, thậm chí sau khi tan buổi chầu, ánh mắt Tạ Giới không hề nhìn về phía ghế rồng ở trên cao kia, không nhìn Vĩnh Chiêu Đế lấy một cái, như thể việc đến tiếp quản thành Vĩnh Châu là nhiệm vụ hết sức bình thường.
Sau đó, khi các quan viên trong triều hiểu ra việc tiếp quản thành Vĩnh Châu có nghĩa là gì thì cả triều đình gần như sôi trào, rất nhiều quan viên đã mỉm cười.
Thành Vĩnh Châu vị Đại Ung chiếm cứ bao nhiêu năm, nay đã đã sắp về lại lãnh thổ của Đại An, và còn là do Đại Ung chủ động nhường lại.
Bọn họ không biết vì sao lại có việc như thế, nhưng đây là chuyện vui lớn đối với Đại An, đủ để khiến cho người ta vui mừng phấn khởi.
Vừa sang năm mới đã có chuyện vui lớn như thế này, đây có phải là dấu hiệu cho sự thịnh vượng của nước nhà không? Việc này rất đáng để ăn mừng thật lớn.
Trái với bầu không khí hân hoan sôi nổi của Kinh Triệu là bầu không khí trong nhà họ Tạ của Thượng Thư Lệnh - Tạ Giới.
Tạ Giới đang ngồi trong sân viện, ngẩng đầu lên ngắm nửa vầng trăng, vẻ mặt rất bình thản và thư thái.
Ngồi bên cạnh ông còn có rất nhiều con cháu, bạn bè đồng liêu và các môn đệ. Sắc mặt của những người này khác hẳn với Tạ Giới, hiện rõ vẻ bi thương.
Là những người có mối quan hệ thân thiết với Tạ Giới nên tất nhiên họ biết ý nghĩa của việc ông đi tiếp quản thành Vĩnh Châu là gì.
“Được rồi, được rồi, mọi người giải tán đi. Những điều nên nói, lão phu đã nói cả rồi. Coi như rời khỏi Kinh Triệu mấy tháng thôi mà, đâu phải là lão phu đi tìm cái chết. Giải tán hết đi!” Tạ Giới nói rồi giả vờ mất kiên nhẫn, khoát tay đuổi mọi người.
Mọi người còn muốn nói gì đó nhưng lại bị ông ngăn lại: “Không cần nhiều lợi, giải tán hết cả đi. Trường Uẩn, trò ở lại.”
Tôn Trường Uẩn cung kính đứng trước mặt Tạ Giới, khuôn mặt non nớt cũng ẩn chứa nỗi buồn, nhìn Tạ Giới với ánh mắt lo âu.
“Thầy có gì dặn dò ạ? Học trò nhất định sẽ làm được…” Tôn Trường Uẩn nói với giọng khàn khàn, xin Tạ Giới chỉ bảo.
Tạ Giới vừa vuốt râu vừa nói: “Trường Uẩn, trò theo thầy đi đến thành Vĩnh Châu đi, mở mang kiến thức về phong tục và con người nơi đó.”
Tôn Trường Uẩn hơi bất ngờ rồi lập tức thả lỏng, đáp: “Vâng, học trò cung kính tuân theo lời thầy.”
Có thể đi theo thầy của mình đến thành Vĩnh Châu, đương nhiên là tốt nhất, không phải là để mở mang kiến thức về thành Vĩnh Châu mà là có thể chăm sóc ông trên đường đi. Bản thân Tôn Trường Uẩn cũng thấy yên tâm.
Tạ Giới hơi híp mắt lại, hiền hậu nhìn người học trò của mình và nói: “Không cần phải lo lắng, mặc dù đường đi đến thành Vĩnh Châu rất xa, nhưng trên đường sẽ có người họ tống. Ta sẽ ổn thôi.”
Tuy rằng ông chỉ còn một nắm xương già, nhưng chưa đến nỗi đi một chuyến tới thành Vĩnh Châu là đã trút hơi thở cuối.
Về phần ông muốn dẫn theo Tôn Trường Uẩn đến thành Vĩnh Châu, dĩ nhiên không phải là để Tôn Trường Uẩn mở mang kiến thức về con người và phong tục của nơi đó, mà quan trọng hơn là muốn giới thiệu Tôn Trường Uẩn với một người.
Cũng phải, phải mở đường cho người học trò mà ông tự hào nhất.
Tôn Trường Uẩn biết thầy của mình có ẩn ý khác. Cậu im lặng một lát, cuối cùng vẫn không nhịn được bèn hỏi: “Thưa thầy, là ai hộ tống chúng ta đi ạ? Hoàng thượng bổ nhiệm thầy đến tiếp quản thành Vĩnh Châu, thầy sắp xếp thế nào về các quan viên và binh lực?”
Đúng như hoàng thượng nói, việc tiếp quản thành Vĩnh Châu là chuyện lớn. Đại Ung chủ động trả lại, muốn tiếp quản thành cũng không khó. Cái khó là ở việc bảo vệ và phát triển nó.
Tạ Giới tiếp tục vuốt râu mỉm cười, không trả lời những câu hỏi đó mà chỉ nói: “Sau này trò sẽ biết!”
Sau khi lấy lại thành Vĩnh Châu… Tất nhiên là ông đã có sự sắp xếp. Hoàng thượng chắc hẳn cũng sẽ đồng ý với yêu cầu của ông, đúng không?
Trước tết Nguyên Tiêu, Tạ Giới dẫn theo Tôn Trường Uẩn lên đường đến thành Vĩnh Châu.
Điều khiến người ta bất ngờ là ông chỉ chọn một nhóm quan viên dưới lục phẩm và ba trăm binh sĩ Kinh Kỳ Vệ rồi xuất phát, hoàn toàn không nhìn ra được là ông đang đi tiếp quản thành Vĩnh Châu.
Tôn Trường Uẩn ôm một bụng đầy câu hỏi, lại kìm nén không hỏi ra. Cho đến khi đoàn người dừng lại ở đạo Nhạn Tây, Tôn Trường Uẩn mới hiểu được là tại sao.
Đại tướng quân Uông Ấn của Nhạn Tây Vệ dẫn theo ba nghìn binh sĩ đến gặp thầy của cậu.
Chẳng lẽ người hộ tống bọn họ đến thành Vĩnh Châu chính là Uông tướng quân?
Nhưng với sự nghi kị sẵn có, sao hoàng thượng lại cho phép Uông tướng quân dẫn binh sĩ đến thành Vĩnh Châu?