Uông Xưởng Công

Chương 738: Chương </span></span>738GỬI GẮM



Uông Ấn không ngờ người phụng mệnh hoàng thượng đến tiếp quản thành Vĩnh Châu là Tạ Giới, càng không ngờ rằng hoàng thượng lại chỉ định Nhạn Tây Vệ hộ tống Tạ Giới đến đó. Mà đoàn binh sĩ Nhạn Tây Vệ hộ tống Tạ Giới cũng chính là những binh sĩ do Uông Ấn dẫn đầu đi đến để bảo vệ thành Vĩnh Châu

Lẽ nào sự nghi kị của hoàng thượng đã bị xóa tan rồi sao?

Cho tới khi gặp Tạ Giới, Uông Ấn mới biết nguyên nhân là gì.

Thì ra Tạ Giới đã cầu xin trước mặt hoàng thượng, xin hoàng thượng cho phép Uông Ấn dẫn binh đến thành Vĩnh Châu. Bằng không, chắc chắn sẽ không thể thuận lợi nhận lại thành Vĩnh Châu, và có lẽ cơ hội nghìn năm có một này sẽ biến mất.

Đối với Uông Ấn mà nói, việc có thể dẫn binh sĩ tiến đến thành Vĩnh Châu là một chuyện tốt. Điều này có nghĩa là hắn có thêm nhiều thời gian hơn trong chuyện Đồ Kiêu.

Điểm mấu chốt trong chuyện thành Vĩnh Châu là nằm ở Đồ Kiêu chứ không phải ở việc tiếp quản.

Đồ Kiêu đã tỉnh lại. Phong bá và Khánh bá đang cố gắng cạy miệng của y, nhưng cho tới giờ vẫn chưa thu được manh mối gì.

May mắn là hiện giờ vẫn còn có thời gian, trước khi giao y cho Đại Ung, bọn họ vẫn còn hy vọng.

Đêm khuya, bên trong nơi đóng quân của Nhạn Tây Vệ, đèn đóm vẫn sáng trưng. Uông Ấn và Tạ Giới ngồi đối diện nhau, nét mặt hai người đều hết sức bình thản.

Uông Ấn rót trà cho Tạ Giới rồi đưa tay mời: “Không ngờ có thể gặp được Tạ đại nhân ở đây, bổn tướng thấy rất vui. Mời Tạ đại nhân dùng trà.”

Từ chuyện của Khúc Công Độ đến nay, giữa Uông Ấn và Tạ Giới đã qua lại không ít, nhưng đều là vì việc nước, vì tình hình triều chính chứ không có vấn đề cá nhân gì.

Tạ Giới bưng chén trà lên, mỉm cười đáp: “Bổn quan cũng không ngờ sẽ gặp Uông tướng quân ở đây. Xin hỏi Uông tướng quân nghĩ thế nào về chuyện thành Vĩnh Châu?”

Uông Ấn lắc đầu, có sao nói vậy: “Tạ đại nhân, bổn tướng cũng không biết tại sao Đại Ung làm vậy, cũng không hỏi ra được manh mối gì từ Đồ Kiêu.”

Lúc này Uông Ấn lại rất muốn biết tại sao Tạ Giới lại đồng ý tiếp quản thành Vĩnh Châu.

Với bản lĩnh của Tạ Giới, nếu muốn từ chối thì sẽ luôn có cách.

Tạ Giới đổi chủ để sang chuyện khác: “Uông tướng quân, sau chuyến đi đến Vĩnh Châu, bổn quan sẽ về hưu. Bổn quan bất lực trong việc lựa chọn Thượng Thư Lệnh mới. Lần này bổn quan đến đạo Nhạn Tây là muốn gửi gắm một người cho Uông tướng quân.”

Uông Ấn tiếp lời với vẻ mặt nghiêm túc: “Xin Tạ đại nhân nói cặn kẽ, bổn tướng đương nhiên sẽ không thoái thác.”

“Người này là môn đệ của bổn quan, tên là Tôn Trường Uẩn. Cậu ta cũng là người đạo Nhạn Tây, nhưng tuổi tác vẫn còn nhỏ, chưa ra làm quan. Cứ để cậu ta ở bên cạnh Uông tướng quân, nghe lời sai bảo vài năm đi. Mong Uông tướng đồng ý.” Tạ Giới cũng nghiêm túc nói, dứt lời còn chắp tay với Uông Ấn, thể hiện rõ hoàn toàn ý nhờ vả.

Uông Ấn trầm lặng, chỉ liếc nhìn Tạ Giới với ánh mắt phức tạp mà không trả lời ngay.

Thật ra, người mà Tạ Giới vừa nói cũng nằm trong dự liệu của hắn. Bởi vì theo tình báo của đề kỵ, lần này đi đến thành Vĩnh Châu, Tạ Giới có dẫn theo học trò của ông là Tôn Trường Uẩn. Lúc ông nói muốn gửi gắm một người cho hắn, Uông Ấn đã nghĩ ngay đến người này.

Tôn Trường Uẩn…

Uông Ấn quả thật không lấy gì làm xa lạ với Tôn Trường Uẩn.

Vào mùa thu năm Vĩnh Chiêu thứ mười tám, hắn đã nghe nói về người này qua miệng của cô gái nhỏ, và bị thuyết phục sâu sắc bởi những giải pháp để giải quyết tranh chấp đồn điền giữa quân với dân của Tôn Trường Uẩn.

Cho dù tuổi tác của Tôn Trường Uẩn còn nhỏ, lại chưa ra làm quan, nhưng đã thể hiện sự thấu tỏ phi thường về triều cuộc. Nếu không có gì ngoài ý muốn, người như Tôn Trường Uẩn nhất định có thể trở thành trọng thần của Tam Tỉnh của Đại An.

Sau khi biết Tôn Trường Uẩn đã trở thành học trò của Tạ Giới, Uông Ấn càng chắc chắn hơn về điều này.

Nước nhà có người lợi hại như vậy, bất kể có phải ở dưới trướng của hắn hay không, đều là một điều may mắn.

Nhưng bây giờ Tạ Giới lại gửi gắm Tôn Trường Uẩn cho hắn, còn nói rất rõ ý là “nghe theo lời sai bảo”. Người có thể đi theo bên cạnh và nghe theo lời sai bảo, ngoài tôi tớ ra thì chỉ có đệ tử.

Tạ Giới không chỉ là nhờ Uông Ấn trông nom Tôn Trường Uẩn, mà hơn thế là xin nhờ Uông Ấn chỉ dạy cho Tôn Trường Uẩn.

Lúc trước, bởi vì tò mò với lời nói của Diệp Tuy mà Uông Ấn chú ý rất nhiều đến Tôn Trường Uẩn, trong thâm tâm cũng ngập tràn mong đợi. Nhưng giờ phút này, khi nghe thấy thỉnh cầu này của Tạ Giới, hắn lại im lặng.

Không phải hắn không dám nhận lời, không phải là không thể nhận lời. Mà là với tình cảnh hiện nay của hắn, hắn sợ sẽ làm chậm trễ một người xuất sắc như Tôn Trường Uẩn.

Uông Ấn liền nói thẳng: “Tạ đại nhân, chắc hẳn Tạ đại nhân rất rõ tình huống hiện nay của bổn tướng. Con đường phía trước của Tôn Trường Uẩn đầy hứa hẹn, cậu ta đi theo bên cạnh bổn tướng thật không phù hợp.”

Nhưng Tạ Giới lắc đầu, nét mặt dãn ra: “Uông tướng quân, đây đều là những chuyện nhỏ nhặt. Mặc dù vô cùng gian nguy nhưng cũng là sự rèn luyện hiếm có. Uông tướng quân không cần phải bận tâm đến những điều này, không thẹn với lòng là được rồi. Học trò của bổn quan cũng nghĩ như thế.”

Đúng là người học trò này của ông có sự hiểu biết phi thường về triều cuộc, nhưng tuổi tác vẫn còn quá nhỏ, trải nghiệm quá ít. Đi theo bên cạnh Uông Ấn, Tôn Trường Uẩn có thể tiếp xúc với tầng lớp cao nhất của Đại An, cũng là một mặt quỷ quyệt nhất.

Hiện nay, tình hình triều chính biến hóa khó lường, sẽ có thay đổi rất lớn trong tương lai. Chỉ có đặt bản thân vào trong đó mới có thể thật sự trưởng thành và làm trọng thần Tam Tỉnh.

Tạ Giới nghĩ đi nghĩ lại, lao tâm khổ trí vì người học trò này, cuối cùng mới xác định thu xếp ổn thỏa con đường cho cậu ta.