Uông Xưởng Công

Chương 739: Chương </span></span>739ĐẾN NƠI



Uông Ấn trầm ngầm hồi lâu, cuối cùng ánh mắt hắn dừng ở những nếp nhăn trên mặt Tạ Giới và sự ảm đạm trong mắt ông rồi chậm rãi gật đầu, đáp: “Nếu vậy thì để cậu ta đi theo bên cạnh bổn tướng đi.”

Ánh mắt ảm đạm của Tạ Giới tức thì toát ra ánh sáng khác hẳn. Ông đứng lên, khom người và cảm kích nói: “Lão phu cảm tạ Uông tướng quân!”

Có vài lời Uông Ấn không thể không nói ra: “Tạ đại nhân, hiện nay bổn tướng đang bị hoàng thượng nghi kị, Tôn Trường Uẩn đi theo bên cạnh bổn tướng sẽ có trở ngại đến con đường làm quan của cậu ta…”

Tạ Giới nở nụ cười, đôi mắt gần như híp lại thành một đường thẳng: “Không sao, không sao. Đây không phải là trở ngại mà sự tôi luyện đối với cậu ta. Cây cao vượt rừng nhất định phải chấp nhận gió. Không sao, không sao cả.”

Không nói đến ai khác, chỉ nói đến Bùi Đỉnh Thần. Bùi Đỉnh Thần nửa đời trước cũng chỉ làng nhàng, đến từng tuổi này mới trở thành Trung Thư Lệnh. Người có tài nhưng thành đạt muộn, sự lắng đọng sẽ càng dày dạn hơn.

Cuối cùng Uông Ấn chỉ nói: “Xin Tạ đại nhân cứ yên tâm. Vẫn mong ngài lấy sức khỏe làm trọng.”

Hiện giờ đang tiết xuân se lạnh, lần này đến thành Vĩnh Châu còn rất nhiều gian nan vất vả. Sợ rằng với tuổi tác của Tạ Giới, chắc chắn sẽ bị tổn hại rất lớn đến sức khỏe sau chuyến hành trình gian khổ này.

Có lẽ đây cũng là lí do hoàng thượng khăng khăng lệnh cho Tạ Giới đến Vĩnh Châu.

Đặt mình vào vị trí của ông, Uông Ấn khó tránh khỏi có phần xáo động trong lòng.



Đêm nay, nhận ra Uông Ấn có tâm trạng không vui, Diệp Tuy pha một chén trà Dạ Nhập Hàn Triều cho hắn rồi mới hỏi: “Đại nhân, chàng đang lo lắng về chuyện của thành Vĩnh Châu sao?”

Tạ Giới đã đến đạo Nhạn Tây, Uông Ấn sắp dẫn binh sĩ đến thành Nhạn Châu. Có điều, bọn họ hoàn toàn không biết gì bên trong chuyện này.

Đồ Kiêu vẫn chưa chịu mở miệng.

Uông Ấn hơi nghiêng người về phía trước, hít hà mùi thơm của trà, cảm thấy dần dần nhẹ nhõm. Hắn đáp: “Không chỉ có như vậy mà còn là bởi vì Tạ Giới. Ông ấy gửi gắm Tôn Trường Uẩn cho bổn tướng.”

Diệp Tuy thở dài rồi nói: “Ông ấy gửi gắm Tôn Trường Uẩn cho đại nhân, tất nhiên là tin tưởng và nể phục đại nhân. Ông ấy tuổi tác đã cao, người già có bệnh của người già, đại nhân không cần phải để tâm.”

Thời điểm này trong kiếp trước, Tạ Giới đã về hưu và chết vì bệnh từ lâu, ảnh hưởng rất ít đến triều cuộc về sau.

Dù rằng Tạ Giới đã lăn lộn trong chốn quan trường cả một đời, là trọng thần của Tam Tỉnh của Đại An, nhưng ông cũng đã già rồi… Chẳng hạn có giống như mặt trời khuất bóng về tây thì ánh sáng rực rỡ cũng sẽ nhanh chóng tan biến.

Chiếu sáng triều đình hiện nay và trong tương lai sẽ là những người như Trần Tựu Đạo, Tôn Trường Uẩn và Tống Định Biên.

Nhìn từ kiếp này có thể thấy Tôn Trường Uẩn có thể tỏa sáng rạng rỡ phải kể đến sự sắp xếp của Tạ Giới, đồng thời thể hiện rõ sự lão luyện của ông.

Ông biết rất rõ tình trạng của Uông Ấn nhưng vẫn giao phó Tôn Trường Uẩn cho Uông Ấn, là muốn để Uông Ấn thu nhận và mài giũa Tôn Trường Uẩn.

Quả thật hiếm có người thầy trù tính sâu xa cho học trò như vậy.

Uông Ấn gật đầu, nói: “Cô gái nhỏ nói rất đúng, Tạ Giới có sự lựa chọn của bản thân ông ấy. Bổn tướng vẫn có ý định để Chu thái y đi cùng, điều dưỡng sức khỏe cho Tạ Giới, cũng là vì Đồ Kiêu.”



Việc bàn giao thành trì là chuyện cực kì trọng đại, nhất là đối với Đại An, không thể qua loa được.

So với Tạ Giới và những quan viên khác mang vẻ mặt nặng nề và nghiêm trọng, Uông Ấn có vẻ thoải mái hơn. Ngay cả binh sĩ và đề kỵ hắn dẫn theo cũng vậy.

Điều này thể hiện rõ nhất là khi đối đãi với Đồ Kiêu.

Bởi vì Đại Ung yêu cầu đổi lấy Đồ Kiêu, còn đặc biệt chỉ rõ là muốn y phải còn sống cho nên Đồ Kiêu được hưởng đãi ngộ rất tốt.

Có thái y dốc hết sức chữa trị, có đề kỵ bảo vệ…. Trông giống như đang đối đãi với khách quý chứ không phải là với phạm nhân.

Tất nhiên, đây là nhìn bề ngoài, về phần tình hình thực tế như thế nào thì không có nhiều người biết.

Hiện tại Đồ Kiêu đã tỉnh táo, tính mạng cũng không đáng lo ngại nhưng vẫn bất tiện khi cử động. Vì thế, y không bị nhốt trong cũi sắt mà lại được ngồi trong xe ngựa bình thường, như thể không hề lo lắng về việc sẽ có người đến cứu y vậy.

Đồ Kiêu đã tỉnh táo nhưng phần lớn thời gian đều nằm nhắm mắt, không phát ra bất cứ tiếng động nào. Dù Khánh bá có dụng hình tra tấn y, y vẫn cắn chặt răng, dứt khoát không mở miệng.

Khánh bá bó tay hết cách với người như y, hổ thẹn bẩm với Uông Ấn: “Xưởng công, người này quá cứng miệng. Nếu tiếp tục thẩm vấn như vậy có lẽ không có hiệu quả.”

Nếu thời gian dư dả thì Khánh bá còn có lòng tin cuối cùng nhất định sẽ bắt Đồ Kiêu phải mở miệng. Nhưng hiện giờ thời gian của họ còn rất ít, đã sắp sửa đến thành Vĩnh Châu.

Sắc mặt không thay đổi, Uông Ấn thản nhiên nói: “Hiện tại người vẫn còn đang ở trong tay chúng ta, vẫn còn cơ hội, không vội. Cứ tiếp tục thẩm vấn, giữ lại một chút hơi thở là được.”

Dứt lời, hắn nhìn về phía xe ngựa của Đồ Kiêu, trong mắt lóe lên sát khí.

Đại Ung muốn Đồ Kiêu phải còn sống, nếu không phải là vì Đồ Kiêu có thân phận đặc biệt thì là bởi y đã biết gì đó, có lý do tuyệt đối không thể chết.

Đồ Kiêu… Đại tướng quân trong tương lai của Đại Ung, người sau này sẽ dẫn binh xâm lược Đại An. Ngoài ra thì còn gì nữa?

Ngoại trừ những điều này là do Diệp Tuy đã nói ra, Uông Ấn vậy mà lại hoàn toàn không biết gì về y. Mật thám của Đại An cũng không điều tra ra được chút tin tức nào về y.

Người có thể được Đại Ung coi trọng như thế, không tiếc mang một tòa thành ra để đổi lấy, lại không hề để lại dấu vết, giống như một người xuất hiện mà không có lai lịch.

Điều này quả thật rất khó hiểu…

Xem ra, cứ đến thành Đại Ung trước đã, thảo luận việc bàn giao với các quan viên Đại Ung xong rồi mới có thể biết được thêm manh mối.

Nhưng Uông Ấn không ngờ, chờ đợi bọn họ ở thành Vĩnh Châu sẽ là…