Thành Vĩnh Châu gần như là một tòa thành trống không!
Nói “gần như” là bởi vì bắt đầu từ lúc đoàn người Uông Ấn đặt chân vào thành Vĩnh Châu thì chỉ nhìn thấy những người già nua, ốm yếu.
Thành Vĩnh Châu là nơi tiếp giáp của hai nước, có vị trí hết sức quan trọng. Trước kia, số lượng dân chúng rất đông, sao bây giờ lại biến thành như thế này?
Trước đó, mật thám được cài cắm vào Đại Ung cũng không truyền về tin tức liên quan đến thành Vĩnh Châu. Sau khi biết Đại Ung dùng tòa thành để đổi lấy người, Uông Ấn liền phái đề kỵ đến đây điều tra, nhưng đề kỵ không nhắc tới tình huống như hiện giờ.
Nói cách khác, Đại Ung đã di dời, dọn trống thành Vĩnh Châu trong thời gian gần nửa tháng, còn thuận lợi che giấu được tai mắt của đề kỵ và mật thám.
Bản lĩnh và khả năng này của Đại Ung khiến Uông Ấn cảm thấy vô cùng chấn động.
Lúc trước, khi hắn đi sứ sang Đại Ung cũng đã có sự hiểu biết rất sâu sắc về Đại Ung. Đặc biệt là sau khi trải qua vụ sứ quán vị bao vây tấn công, khó tránh khỏi hơi khinh thường Đại Ung.
Bây giờ, tình hình ở thành Vĩnh Châu đã cho hắn lời cảnh báo sâu sắc.
Xem ra, cho dù Thừa Thái Đế đã già, Đại Ung không mạnh như trước đây nhưng vẫn có căn cơ của một nước lớn, tuyệt đối không thể xem nhẹ.
Tạ Giới nhìn cảnh tượng trước mắt, sắc mặt liền hơi thay đổi, lên tiếng hỏi Uông Ấn: “Uông tướng quân, thành Vĩnh Châu đã trống trơn rồi. Điều này thật bất ngờ…”
Thành Vĩnh Châu bị Đại Ung chiếm cứ đã mấy chục năm nên tất nhiên dân chúng nơi này đa phần là người Đại Ung. Tạ Giới từng nghĩ rằng Đại Ung sẽ chuyển hầu hết người dân Đại Ung ở thành Vĩnh Châu đi, nhưng không ngờ tòa thành sẽ trống trơn thế này.
Uông Ấn không nói gì, điều duy nhất có thể xác định bây giờ là: Đối với Đại Ung mà nói, Đồ Kiêu càng quan trọng hơn tòa thành trống Vĩnh Châu.
Uông Ấn lại nhìn về phía xe ngựa của Đồ Kiêu lần nữa, ngón tay gõ hờ trong không khí.
Uông Ấn cực kì quen thuộc với những quan viên Đại Ung đến tiến hành bàn giao với Đại An, đôi bên mới gặp nhau cách đây không lâu. Đó chính là Đậu Hiến - tự khanh Hồng Lư Tự của Đại Ung.
Vừa nhìn thấy Uông Ấn, Đậu Hiến liền cười tít mắt, chào đón: “Uông tướng quân, chúng ta lại gặp nhau rồi. Thật sự không ngờ lại nhanh như thế.”
“Đúng vậy, bổn tướng cũng không ngờ.” Uông Ấn gật đầu đáp, sau đó nhìn Tạ Giới đang đứng đằng sau.
Trong lần bàn giao này, Đại An cử Thượng Thư Lệnh - Tạ Giới, nhưng Đại Ung lại cử tự khanh Hồng Lư Tự.
Có thể thấy được phần nào sự coi trọng đối với lần bàn giao này của hai bên.
Thành thật mà nói, Uông Ấn không bận tâm quan viên Đại Ung đến đây là ai, hắn chỉ muốn biết lí do Đại Ung dùng thành Vĩnh Châu để đổi lại Đồ Kiêu. Hắn đã thảo luận riêng với Tạ Giới, phải kéo dài thời gian bàn giao hết sức có thể, để làm rõ ý đồ của Đại Ung.
Tuy nhiên, đoàn người Uông Ấn còn chưa thu xếp ổn thỏa thì Đậu Hiến đã nói: “Tạ đại nhân, Uông tướng quân, binh sĩ và người dân của Đại Ung bên chúng ta đã rút khỏi thành Vĩnh Châu, để lại một thành Vĩnh Châu hoàn chỉnh và mới hoàn toàn cho các vị. Nhanh chóng tiến hành việc bàn giao thôi. Các vị thấy thế nào?”
Tạ Giới khẽ vuốt râu, cười ha ha rồi nói: “Đậu đại nhân, chúng ta vừa mới tới thành Vĩnh Châu, còn chưa nhìn xem nơi đây như thế nào. Điều này liên quan đến tình hữu hảo giữa hai nước, tuyệt đối không thể qua quýt. Việc này không vội được, không vội được…”
Tất nhiên Tạ Giới sẽ không đồng ý với yêu cầu của Đậu Hiến. Thành Vĩnh Châu vốn dĩ đã khiến ông cảm thấy kinh ngạc. Bây giờ Đậu Hiến tỏ ra nóng vội như thế này, vậy thì càng không thể đồng ý.
Đậu Hiến cười gượng, nói: “Tạ đại nhân, quả thật không dám giấu, hoàng thượng của chúng ta đã có lệnh phải dẫn người về thành Trường Ung trong vòng nửa tháng. Thực sự không có nhiều thời gian để trì hoãn. Đại Ung chúng ta và Đại An đã thương lượng và quyết định lấy thành Vĩnh Châu để trao đổi thì tuyệt đối sẽ không nuốt lời. Tạ đại nhân chỉ cần ký tên lên quốc thư, ta cũng sớm ngày trở lại kinh thành Đại Ung.”
Đúng như Đậu Hiến nói, nếu hai nước đã quyết định chuyện bàn giao thì đây chắc chắn không phải là trò đùa.
Lúc này, Uông Ấn mỉm cười nói: “Đậu đại nhân, hai bên cứ từ từ tiến hành căn cứ theo quốc thư đi. Dù sao việc này liên quan quá rộng. Chờ sau khi chúng ta hiểu rõ về tình hình của thành Vĩnh Châu rồi hãy tiến hành bàn giao là được.”
Uông Ấn nói với giọng điệu bình thản, nhưng lại khiến Đậu Hiến run lên trong lòng, nhất thời không nói gì.
Trước đây ông ta không biết Uông Ấn sẽ đến để bàn giao, bằng không ông ta sẽ không nhận lấy công việc này. Bởi vì Uông Ấn thực sự là nhân vật khó chơi.
Tuy nhiên, ông ta cũng biết việc này không thể vội vàng, thế là bèn làm ra vẻ ngẫm nghĩ một lát rồi khó xử mà rằng: “Uông tướng quân nói cũng có lý… Có điều, các vị đã nhìn thấy thành Vĩnh Châu, bổn quan cũng muốn gặp người mà chúng ta muốn. Điều này không có vấn đề gì chứ?”
Đồ Kiêu là người của Đại Ung, bất luận nói thế nào thì yêu cầu muốn gặp Đồ Kiêu mà Đậu Hiến đưa ra cũng nằm trong dự kiến.
Uông Ấn gật đầu, đáp: “Tất nhiên rồi. Nhưng y bị thương rất nặng, phần lớn thời gian đều hôn mê. Đợi đến lúc y tỉnh lại hãy gặp. Đại nhân nghĩ sao?”
Đậu Hiến ngần ngừ một lát mới đáp: “Đây là lẽ đương nhiên… Có điều, bổn quan tin rằng Uông tướng quân sẽ không để bổn quân chờ quá lâu, đúng không? Bổn quan phải xác nhận xem người đã chết hay vẫn còn sống.”
Lần này Uông Ấn không tiếp lời, chỉ liếc nhìn Đậu Hiến thật sâu.
Qua sự nóng vội của Đậu Hiến thì có thể thấy nguyên nhân thành Vĩnh Châu trống rỗng hình như là để Đại Ung tiết kiệm thời gian bàn giao, nhanh chóng nhận lại Đồ Kiêu… Sao Đồ Kiêu lại quan trọng như vậy?
Theo tình hình hiện giờ, xem ra Đại An không thể kéo dài thời gian được lâu nữa. Hoàng thượng sợ đêm dài lắm mộng, ắt hẳn sẽ ra lệnh thúc giục mau chóng hoàn thành việc chuyển giao.
Nhưng Đồ Kiêu vẫn không chịu mở miệng, nên làm thế nào bây giờ?
Đêm hôm đó, Uông Ấn ngẫm đi ngẫm lại từng lời nói và hành động của Đậu Hiến, sau đó hắn đi gặp Tạ Giới ngay trong đêm.
Hai người ngẫm nghĩ mãi, cuối cùng quyết định cứ phải mạo hiểm một lần. Thời gian rất có hạn, không thể không làm như vậy.