Giống như thời điểm đến Nhạn Tây Vệ, lúc Uông Ấn và Diệp Tuy rời đi cũng dẫn theo năm trăm đề kỵ.
Năm trăm đề kỵ này dĩ nhiên không phải là con số cố định, cũng không hoàn toàn là những đề kỵ năm đó.
Trong bốn, năm năm qua, đề kỵ đã bị tổn thất một phần và lại chọn một phần từ trong số những binh sĩ Nhạn Tây Vệ, nhân sự đã thay đổi không ít.
Điều không thay đổi là những người này vẫn trung thành tuyệt đối, thề chết đi theo Uông Ấn. Dù cho họ biết chuyến về kinh lần này lành ít dữ nhiều nhưng đều không ngần ngại.
Đối với bọn họ mà nói, việc bị Uông Ấn để lại Nhạn Tây Vệ mới là điều không thể chấp nhận được.
Cùng hồi kinh với Uông Ấn và Diệp Tuy đương nhiên còn có mấy người Phong bá và Chu thái y.
Theo những lời Chu thái y nói nói thì ông đã già rồi, đã đến lúc “lá rụng về cội” trở về Kinh Triệu. Tuy nhiên, Uông Ấn và Diệp Tuy đều biết rõ, Chu thái y về cùng với họ chỉ là vì Diệp Tuy mà thôi.
Dĩ nhiên, hiện tại cũng là vì giải độc trong người Uông Ấn.
Đoàn người mấy trăm người bọn họ đã ra khỏi phạm vị của đạo Nhạn Tây. Cỗ xe ngựa đen tượng trưng cho phủ nhà Uông từng chở Diệp Tuy và Uông Ân đến đạo Nhạn Tây, nay lại chở hai người họ chầm chậm rời đi.
Xe ngựa chạy rất êm, chỉ thỉnh thoảng xóc nẩy do đường đi. Tâm trạng lúc này của Diệp Tuy cũng vậy, thỉnh thoảng dậy sóng trong sự bình tĩnh.
Uông Ấn ngồi bên cạnh nàng, chỉ cần nàng hơi nghiêng người là có thể nhìn thấy hắn.
Hơi thở lành lạnh trong trẻo trên người hắn xen lẫn hương trà Diệm Khê như có như không, khiến nàng cảm thấy thư thái và vui vẻ.
Có điều, trong đầu nàng thi thoảng sẽ nhớ lại cảnh tượng lúc rời khỏi Nhạn Tây Vệ.
Kể từ khi ý chỉ của hoàng thượng được gửi tới Nhạn Tây Vệ, bầu không khí trong Vệ liền thay đổi, từ sự hỗn loạn, bối rối của nhiều chuyện và người trước đó, đã biến thành sự lưu luyến không nỡ.
Nhạn Tây Vệ liên tiếp xảy ra nhiều chuyện như vậy, các tướng sĩ đều biết rất rõ rằng phải có người chịu trách nhiệm cho những chuyện này. Đại tướng quân là người chấp chưởng Nhạn Tây Vệ, có quyền lực cao nhất nên cũng có trách nhiệm lớn nhất.
Nhưng biết rõ là một chuyện, khi biết hoàng thượng cho triệu đại tướng quân hồi kinh, bọn họ vẫn khó có thể chấp nhận được điều này.
Đại tướng quân phải trở về Kinh Triệu, sau này đại tướng quân còn trở lại Nhạn Tây Vệ không? Trong Vệ sau này sẽ ra sao?
Vừa nghĩ đến việc về sau đại tướng quân sẽ không trở lại đây nữa, trong lòng bọn họ lại có nỗi buồn khôn tả.
Trước đó, Nhạn Tây Vệ đã có quá nhiều binh sĩ bị chết và bị thương. Thời điểm trong Vệ dậy sóng ngầm, đúng là có tướng sĩ đã suy đoán rằng có phải chuyện đó có liên quan đến đại tướng quân hay không. Nhưng khi tướng quân về đến Vệ, bọn họ liền cảm thấy vững tâm, những suy nghĩ cuồn cuộn dâng lên lúc trước liền lắng xuống.
Bây giờ, khi nhận ra đại tướng quân sắp rời đi, bọn họ chỉ có duy nhất một suy nghĩ trong lòng: Sao đại tướng quân có thể làm những chuyện đó? Bọn họ chỉ muốn giữ đại tướng quân ở lại mà thôi.
Bất luận tướng sĩ Nhạn Tây Vệ nghĩ thế nào cũng không thay đổi được tiến trình tiếp theo. Hoàng thượng đã đưa ra ý chỉ, đại tướng quân phải rời đi.
Diệp Tuy không rõ Uông Ấn sắp xếp thế nào cho Nhận Tây Vệ, nàng chỉ biết là ánh nến của phòng Nghị Sự thắp sáng suốt đêm trong những ngày đó, còn Uông Ấn cũng rạng sáng mới trở về doanh trướng.
Ngày bọn họ rời đi, các tướng sĩ tập trung trên thao trường, ai nấy đều nai nịt gọn gàng chờ xuất phát, vẻ mặt hừng hực khí thế, như thể sắp sửa xông pha ra chiến trường.
Uông Ấn cưỡi ngựa, theo sau là nhóm tướng lĩnh Mục Thái Trừng, Lâm Triệu Hùng cũng đang thúc ngựa. Nét mặt họ cũng nghiêm trang, thân hình thẳng tắp.
Cảnh tượng này rõ ràng là rất hào hùng và khí thế, nhưng bởi vì Uông Ấn sắp rời đi mà ngập tràn cảm xúc biệt ly, không thấy sự hào hùng mà chỉ còn lại nỗi bi thương.
Ánh mắt Uông Ấn nhìn lướt qua từng tướng sĩ. Với người chỉ cần nhìn một lần đã nhớ kĩ như hắn, vậy mà lại không thể nhận ra từng tướng sĩ này.
Tuy thời gian hắn thật sự dẫn dắt, huấn luyện những binh sĩ này không nhiều, nhưng tâm sức dành cho bọn họ cũng không hề ít. Nhất là khi hắn dẫn họ diễn tập trận đồ quân sự, những nỗ lực mà hắn bỏ ra không thua kém khi hắn huấn luyện đề kỵ.
Thời gian có công, bất cứ việc gì cũng đều như vậy.
Bất kẻ bốn năm trước, những binh sĩ này như thế nào đối với hắn thì sau bốn năm, bọn họ đều vô cùng lưu luyến hắn.
Như vậy là đủ rồi.
Có lẽ từ ngày đầu tiên tiếp nhận chức đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ thì hắn đã biết mình sẽ không ở lại Nhạn Tây Vệ quá lâu, đồng thời vẫn luôn có sự chuẩn bị sẵn sàng. Tâm trạng của hắn trong giờ phút này lại rất bình tĩnh.
Những gì nên làm, hắn đã làm cả rồi.
Sẽ có người thay thế chức đại tướng quân, hắn cũng không hy vọng bản thân là người không ai có thể thay thế. Cho dù là ai nhậm chức này thì Nhạn Tây Vệ vẫn phải là tấm lá chắn kiên cố nhất của Đại An.
Hắn lại thoáng nhìn những tướng sĩ một lần nữa, sau đó hơi ngẩng đầu lên rồi nói: “Bổn tướng sắp rời đi, Mục phó tướng sẽ tạm thay giữ chức đại tướng quân. Bổn tướng mong rằng các vị chớ quên việc canh giữ, nhớ kĩ lòng tiếc thương.”
“Vâng! Cung kính vâng theo lời dạy bảo của đại tướng quân. Chớ quên việc canh khác, nhớ kĩ lòng tiếc thương!” Tướng sĩ đồng thanh đáp, tiếng hô vang trời.
Lúc ấy, Diệp Tuy vén rèm xe lên, ngây người ra nhìn cảnh tượng này, đáy lòng vô cùng xáo động, hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Trên dưới một lòng, canh giữ và tiếc thương, quân đội như thế này đương nhiên là bất khả chiến bại. Chỉ có điều, Uông Ấn sắp phải rời đi.
“Cô gái nhỏ, nàng đang nghĩ nghĩ vậy?” Lời nói của Uông Ấn kéo tâm trí của Diệp Tuy trở lại từ cảnh tượng ly biệt.
Nàng hơi nghiêng người nhìn hắn: “Đại nhân, thiếp đang nhớ lại cảnh lúc rời khỏi Nhạn Tây Vệ.”
“Vậy… cô gái nhỏ, nàng có sợ không?” Uông Ấn híp mắt lại rồi hỏi nàng.
Nàng lắc đầu, cười đáp: “Đại nhân, thiếp không sợ. Được ở bên đại nhân thì không sợ.”
Uông Ấn chăm chú nhìn nàng, ánh mắt lóe lên theo những lời nàng nói, sau đó cười phá lên: “Tốt lắm, bổn tọa cũng không sợ.”
Hắn ngửa đầu cười thoải mái, đôi mắt lấp lánh như sao trời… khiến khiến Diệp Tuy hơi thất thần.
Thời gian hết sức ưu ái Uông Ấn, hắn đã qua cái tuổi “tam thập nhi lập” từ lâu, nhưng trên mặt không có dấu vết gió sương, vẫn hớp hồn nàng như thuở nào.
Đại nhân à…
Bên ngoài xe ngựa, nhóm người Phong bá và các đề kỵ cũng nhẹ lòng khi nghe thấy tiếng cười lớn của Uông Ấn.
Bọn họ đều biết rất rõ chuyến về kinh lần này là qua núi đao biển lửa. Nhưng… xưởng công ung dung như thường thế này, bọn họ cũng không có gì phải sợ.