Khi đoàn người Uông Ấn và Diệp Tuy về đến Kinh Triệu thì đã vào độ cuối xuân, đương nhiên là không còn cảnh xuân muôn hoa đua nở nữa.
Gần tới Kinh Triệu, Uông Ấn ra khỏi xe ngựa, đổi thành cưỡi ngựa, nhìn thấy cổng thành cao vút được canh phòng nghiêm ngặt phía xa xa. Hắn hơi híp mắt lại, vẻ mặt cũng có thêm một nét xao động lạ thường.
Xa cách hơn bốn năm, cuối cùng hắn đã trở lại Kinh Triệu.
Cổng thành vẫn sừng sững và uy nghiêm như cũ, tỏ rõ khí thế của kinh đô. Bên ngoài cổng thành vẫn là rất nhiều người dân đang xếp hàng để vào thành, cho thấy sự phồn hoa hưng thịnh của kinh đô. Và có cả những hộ vệ canh giữ cổng thành rất trang nghiêm.
Tất cả đều không khác gì bốn năm trước, không khác gì thời điểm hắn vẫn còn ở Kinh Triệu.
Sự khác biệt có chăng là trong bốn năm xa cách, hắn đã không còn là đốc chủ Đề Xưởng nữa, mà là đại tướng quân của Nhạn Tây Vệ.
Tuy Kinh Triệu không phải quê hương của hắn, nhưng hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, gặp rất nhiều người ở đây. Nơi này đã chứng kiến những thăng trầm, quyền thế và sự huy hoàng của hắn trong mấy chục năm qua. Nơi đây có ý nghĩa rất lớn đối với hắn.
Mặc dù không phải quê hương nhưng vẫn là quê hương.
Người ta thường nói “càng về gần đến quê hương thì tâm trạng càng bồi hồi”, nhưng càng gần Kinh Triệu, trong lòng hắn lại càng bình tĩnh.
Cho đến khi có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ của hộ vệ canh giữ cổng thành, nét mặt Uông Ấn đã khôi phục lại như thường, không còn nhìn ra được điều gì nữa.
Từ trên cao nhìn xuống, các hộ vệ canh giữ cổng thành cũng đã trông thấy Uông Ấn. Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều cứng đờ cả người, vô thức mấp máy môi nhưng lại im bặt.
Khuôn mặt với khí thế đáng sợ, cỗ xe ngựa đen nhánh cùng với mấy trăm binh sĩ oai phong lẫm liệt theo sau… đang xuất hiện trước mắt bọn họ một cách hết sức rõ ràng.
Uông đốc chủ trong truyền thuyết, Uông tướng quân đã về!
Khoan bàn đến việc hộ vệ canh gác cổng thành loạng choạng chạy xuống dưới tường thành để bẩm báo, Đường Ngọc đi theo bên cạnh Uông Ấn làm một động tác tay, tất cả đề kỵ răm rắp nghe theo, cỗ xe ngựa màu đen cũng dừng lại.
Mọi người đều lặng lẽ chờ đợi, đợi dân chúng ở bên ngoài cổng thành đi vào hết, đồng thời chờ đợi chỉ thị của Uông Ấn.
Lúc này, ngoại trừ những người dân đang chờ để đi vào thành, còn có một nhóm người khác cố ý chờ ở đây để nghênh đón Uông Ấn.
Hai người đứng đầu tiên chính là Diệp An Cố và Diệp Hướng Ngu, theo sau họ là mấy người hầu.
Uông Ấn thúc ngựa tiến lên vài bước, sau đó ghìm cương rồi tung người nhảy xuống, gật đầu với Diệp An Cố và Diệp Hướng Ngu.
Theo cấp bậc quan viên và quyền thế mà nói, hắn không cần phải xuống ngựa với hai người kia. Nhưng hai người họ là bác trai và anh trai của Diệp Tuy, là người thân thiết nhất của nàng, về ân tình mà nói thì hắn nên làm như vậy.
Huống hồ…
Uông Ấn liếc nhìn những người đang rụt lại trốn tránh ở phía đằng xa, ánh mắt ẩn chứa sự ôn hòa.
Huống hồ với tình cảnh hiện giờ của hắn mà Diệp An Cố và Diệp Hướng Ngu vẫn có thể tới cổng thành nghênh đón trước đám đông, tình nghĩa này thực sự đáng quý.
Dù là những người thân thiết nhất, nhưng không phải ai cũng có thể không màng đến sự sống chết và nguy hiểm, có thể đối đãi với thái độ bình thường. Chẳng phải Diệp Cư Tiêu - ông nội của Diệp Tuy lúc này chính là như vậy sao?
Đúng sai không quan trọng, đó chỉ là sự lựa chọn của mỗi người không giống nhau mà thôi.
Chắc hẳn đối với Diệp An Cố và Diệp Hướng Ngu thì tình thân quan trọng hơn việc xem xét thời thế. Uông Ấn mừng thay cho Diệp Tuy vì có những người thân như họ.
Hắn lại gật đầu với Diệp An Cố lần nữa, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Diệp Hướng Ngu.
Trong bốn năm qua, Diệp Hướng Ngu đã thay đổi rất nhiều, ở hắn có sức sống oai hùng của vị tướng lĩnh trẻ tuổi, lại mang theo sự điềm tĩnh của quan văn đã kinh qua chốn quan trường.
Có lẽ Diệp Hướng Ngu đã được chỉ bảo tận tình tại trấn Bụi, núi Chung Nam.
Người thiếu niên trong ấn tượng của Uông Ấn, người thiếu niên đã chờ đợi ngoài cửa cung, rõ ràng trong lòng sợ chết khiếp những vẫn thu hết can đảm ngăn hắn lại, sau đó hơi run rẩy mà trình lên một quyển luận về kế sách và võ lược, cầu xin hắn từ bỏ việc lấy người em gái mà bản thân một lòng muốn bảo vệ, đã đủ để khiến hắn thay đổi cách nhìn.
Diệp Hướng Ngu cũng đang lấy hết dũng khí để nhìn Uông Ấn. Nghĩ đến em gái đã bao năm không gặp, Diệp Hướng Ngu khó khăn lắm mới giữ được bình tĩnh, không đến mức thất thố trước mặt Uông Ấn.
Rõ ràng là Uông Ấn không làm gì cả, thậm chí thái độ có thể nói là ôn hòa, nhưng Diệp Hướng Ngu vẫn cảm thấy run rẩy trong lòng.
Diệp Hướng Ngu nhủ thầm “Ta là anh vợ, ta là anh vợ cơ mà…”, cuối cùng vẫn nói: “Uông tướng quân, chào mừng tướng quân trở về Kinh Triệu…”
Ngay sau đó, Diệp Hướng Ngu ngừng lời, hận không thể cắn đầu lưỡi của mình. Chào đón trở về là cái quái gì? Trong tình hình này, chẳng có bất cứ ý nghĩa vui mừng chào đón nào thì phải?
Thấy Diệp Hướng Ngu bối rối, Diệp An Cố ở bên cạnh liền lên tiếng: “Uông tướng quân, đi đường xa vất vả, bây giờ đã về tới Kinh Triệu, có thể nghỉ ngơi tử tế rồi.”
Thật ra lời nói của Diệp An Cố không khá hơn Diệp Hướng Ngu là bao, nhưng họ quả thật không biết nên nói gì với Uông Ấn cho phải.
Nếu là tình huống bình thường, có lẽ Diệp An Cố và Diệp Hướng Ngu sẽ không nghênh đón Uông Ấn từ bên ngoài cổng thành. Song chính bởi vì Uông Ấn đang trong tình cảnh khó khăn nguy hiểm nên họ mới nhất định phải tới đây. Họ muốn thể hiện sự ủng hộ của họ, thể hiện tình cảm người thân của họ.
Đây có lẽ cũng là điều duy nhất mà họ có thể làm được cho Uông Ấn và Diệp Tuy.
Nhìn hành động luống cuống rõ mồn một của Diệp An Cố và Diệp Hướng Ngu, ánh mắt Uông Ấn càng ấm áp hơn: Họ chính là những người thân của cô gái nhỏ, thật là tốt, thật là tốt!
Diệp thị ở Tùng Dương vẫn còn những người như họ, cho dù có sa sút hơn nữa cũng sẽ có ngày khôi phục sự hưng thịnh.
Hắn nhướng môi cười nói: “Chúng ta vẫn ổn, không cần phải lo lắng. Mọi người vào thành rồi hãy nói.”
Bên ngoài cổng thành không phải là chỗ để nói chuyện, càng không phải là nơi để nán lại. Binh sĩ trên tường thành, dân chúng đang đứng đợi, có quá nhiều người đang để ý tới bọn họ.
Chắc hẳn cô gái nhỏ ngồi trong xe ngựa cũng muốn gặp anh trai mình sớm một chút, nhanh chóng về phủ mới là thích hợp nhất.
Đường Ngọc đã trình giấy tờ chứng thực cho hộ vệ canh giữ cổng thành. Bọn họ đã có thể vào thành Kinh Triệu.
Uông Ấn nhảy lại lên lưng ngựa, lắc nhẹ dây cương, người và ngựa dần dần tiến đến gần cổng thành.
Khoảnh khắc hắn tiến vào thành Kinh Triệu, tất cả những âm thanh ồn ào huyên náo trong thành bỗng chốc đều dừng lại. Nếu Kinh Triệu là trái tim thì trái tim này cũng lỡ mất một nhịp.