Uông Ấn tưởng rằng hoàng thượng sẽ “thả” hắn vài ngày, không ngờ ngày thứ hai sau khi hắn hồi kinh, hoàng thượng đã cho gọi hắn vào cung.
Hoàng thượng đang sốt ruột hay đã có quyết định trong lòng?
Tuy nhiên, Uông Ấn không nghĩ nhiều, tâm trạng cực kì bình thản, chỉ thờ ơ nói với nội thị đến truyền khẩu dụ: “Bổn tướng tiến cung ngay đây.”
Bất kể hoàng thượng có quyết định như thế nào, đến lúc này hắn đã không còn gì phải sợ. Cho dù tình hình tồi tệ nhất thì hắn cũng đã bố trí Lục Văn Oanh tại Đại Ung là đường rút lui, vì vậy cũng không khó để giữ lại tính mạng.
Chỉ cần còn sống thì không có gì đáng sợ.
Nếu như là trước kia, khi chưa gặp được cô gái nhỏ, hắn không vướng bận điều gì, căn bản là không để ý đến vấn đề sống chết. Nhưng bây giờ hắn đã có gia đình, có cô gái nhỏ, có Phong bá đang chờ hắn, nên hắn nhất định sẽ bình an trở về.
Đại An đã trải qua một trăm chín mươi năm dựng nước, đây cũng xem như là vương triều có tuổi thọ rất dài trong số các triều đại. Trên đời này không có gì gọi là “giang sơn đời đời”, nhưng Đại An hiện tại vẫn đang thái bình, đây chính là may mắn của người dân Đại An.
Khi Uông Ấn đứng trước cổng cung nguy nga, hắn lại nghĩ đến những điều đó.
Hắn cũng nghĩ về hoàng cung của Đại An, tuy khác với hoàng cung của Đại Ung về màu sắc cung điện, nhưng cảm giác uy nghiêm đáng sợ lại giống hệt nhau.
Hoàng cung là trung tâm chính trị quốc gia, là nơi ở của đế vương, là nơi tôn quý nhất thiên hạ. Nhưng dưới sự uy nghiêm và tôn quý này lại ẩn giấu bao nhiêu điều khác.
Trong quá khứ, hắn có thể tự do ra vào cung cấm, quả thật quá quen thuộc với mọi thứ trong cung. Nhìn từ bên ngoài cửa cung, hoàng cung vẫn không có gì khác biệt.
“Uông tướng quân, mời ngài. Nô tài dẫn đường cho tướng quân…” Tiểu nội thị dẫn đường khom người và cung kính nói, giọng nói còn hơi run rẩy.
Những hộ vệ canh gác của Cục Cung Môn đang ở bên cạnh cũng khom người. Tuy không nhìn rõ vẻ mặt của họ nhưng qua hành động cũng đủ thấy sự kính trọng và… sợ hãi.
Hai con hống* “vọng quân quy” và “vọng quân xuất” bằng đá đứng sừng sững trong cung. Có điều, đã quá nhiều năm hoàng thượng không rời khỏi hoàng cung, e rằng không biết được nhiều chuyện thì phải?
Đi bên cạnh con đường dành cho đế vương thẳng tắp nằm chính giữa, Uông Ấn thậm chí còn có thể lấy làm hứng thú mà nghĩ rằng: Nếu được, hoàng thượng nên ra khỏi hoàng cung để đi thăm thú bên ngoài.
Trải nghiệm và quan sát dân tình, không chỉ nằm ở trên tấu chương…
(*) Hống hay còn gọi là Vọng Thiên Hống, là sinh vật giống rồng và ngựa. Truyền thuyết kể lại rằng hống là con của rồng, có thói quen ngồi trên cao quan sát mọi thứ.
Tượng hống ngồi quay về hướng Nam được gọi là “vọng quân quy”. Theo truyền thuyết, chúng chuyên để ý đến việc ra ngoài đi tuần của đế vương, nếu đế vương đi tuần lâu không trở về, chúng sẽ gọi đế vương nhanh chóng trở về để xử lí việc nước. Tượng hống ngồi quay về hướng Bắc được gọi là “vọng quân xuất”, chúng theo dõi những việc làm của đế vương khi ở trong cung. Nếu đế vương ở lì trong cung điện, bỏ bê triều chính thì chúng sẽ nhắc nhở đế vương ra ngoài cung để nhìn rõ đời sống dân chúng.
Lúc hắn đi đến điện Tử Thần, rất nhiều nội thị và hộ vệ đã đứng chỉnh tề ở đó. Khi nhìn thấy Uông Ấn từ xa đang thả bước đi tới, họ không khỏi giật mình.
Canh phòng hoàng cung đương nhiên vẫn là Tả Dực Vệ, phó tướng quân của Tả Dực Vệ vẫn là Ngụy Li Cung. Tuy nhiên, người canh giữ ngoài cửa điện Tử Thần trước đây là phó thủ lĩnh nội thị Phòng Bảo, thì nay đã đổi thành Cầu Ân.
Cầu Ân tiến lên một bước, vắt phất trần lên vai, cung kính nói: “Uông tướng quân, hoàng thượng đang đợi ngài, xin mời đi theo nô tài.”
Uông Ấn hơi cụp mắt, nhìn mũi chân Cầu Ân hướng ra ngoài, đứng thành hình “ngoại bát tự” giống như Tần Phưởng ngày hôm qua, hắn cũng thầm hiểu trong lòng.
Với địa vị của hắn, không cần phải nói gì với Cầu Ân mà chỉ khẽ gật đầu.
“Két” một tiếng, cánh cửa dày và nặng của điện Tử Thần được mở ra, ánh nắng từ bên ngoài cửa rọi vào, chiếu lên những ô gạch lát sàn, dường như mang tới một cảm giác ấm áp.
Lư hương cửu long trong điện Tử Thần đang tỏa làn khói Long Diên Hương. Mùi hương thực sự quá nồng, Uông Ấn không thích mùi này, nhưng đế vương thích là đủ rồi.
Cũng chỉ có bậc đế vương chí tôn mới có thể dùng và thưởng thức loại hương thơm lấy từ thần thú dưới biển này.
Uông Ấn không nghĩ đến Long Diên Hương nữa. Sau khi vào trong điện, hắn hơi cúi người hành lễ với Vĩnh Chiêu Đế, nói: “Hoàng thượng, thần bái kiến hoàng thượng! Chúc hoàng thượng long thể vạn an!”
Khoảnh khắc cửa điện được mở ra, bàn tay buông thõng trong ống tay áo không kìm được mà nắm chặt lại, trong lòng cũng cảm thấy khẩn trương.
Vĩnh Chiêu Đế nhìn về phía cửa điện, nhìn thấy ánh nắng ở bên ngoài đang chiếu vào. Bởi vì ngược sáng nên ông ta không thấy rõ dáng vẻ của Uông Ấn, chỉ cảm thấy quanh người hắn toát ra một tầng ánh sáng khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Vĩnh Chiêu Đế hơi nheo mắt, đợi sau khi cửa điện đóng lại, ông ta mới nhìn thấy rõ dáng vẻ của Uông Ấn.
Hắn hầu như không khác gì so với bốn năm trước.
Vĩnh Chiêu Đế bỗng chốc ngẩn ngơ, không khỏi buột miệng thốt lên: “Nhiều năm không gặp, ái khanh không hề thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ của trẫm. Rất tốt, rất tốt!”
“Hoàng thượng, thần đã già rồi… Sao có thể không thay đổi chút nào được?” Uông Ấn đáp.
Dứt lời, hắn ngẩng đầu lên nhìn Vĩnh Chiêu Đế, ánh mắt như thể mang theo sự phấn khởi, nói tiếp: “Hoàng thượng vẫn trẻ như vậy, vẫn giống như những gì thần nghĩ.”
Vĩnh Chiêu Đế bật cười ha ha và vuốt râu nói: “Lời này của ái khanh rất hợp lòng trẫm. Chúng ta đều không thay đổi, đều vẫn rất trẻ trung… ha ha.”
Uông Ấn cũng nở nụ cười, nụ cười làm khuôn mặt tuấn tú của hắn thêm rạng rỡ, trông càng mê hồn hơn.
“Ái khanh, nhiều năm không gặp, trẫm thực sự nhớ khanh đấy. Đi đường ổn cả chứ?” Vĩnh Chiêu Đế hỏi tiếp với ngôn từ tha thiết và vẻ quan tâm đến bề tôi.
“Bẩm hoàng thượng, thần là người thô kệch, chút gian nan vất vả ấy có là gì. Thần đều ổn cả, đã phiền hoàng thượng phải lo lắng. Thần ở Nhạn Tây Vệ luôn nhớ đến ơn vua, bây giờ cuối cùng đã có thể gặp được hoàng thượng.” Uông Ấn đáp, nét mặt cũng hết sức tha thiết.
Vua tôi nói cười vui vẻ, quan tâm lẫn nhau, chẳng khác gì những người thân thiết, dường như chưa bao giờ có sự ngăn cách và nghi kỵ giữa đế vương và bề tôi, giống như thời điểm Uông Ấn vừa mới cứu Vĩnh Chiêu Đế trở về vào năm đó.
Hai người họ đã từng là vua tôi chí cốt, đã từng không hề hoài nghi, cũng đã từng rất hợp nhau.
Song, tất cả những điều đó đều chỉ là “đã từng” mà thôi. Dù sao sau quá nhiều năm ngăn cách, con người và hoàn cảnh cũng đã thay đổi từ lâu.